Hai người va đập một cái “rầm” lên trên thân cây, lúc sau, lại ngã mạnh xuống mặt đất, cho dù là đập lên thân cây hay là ngã xuống trên mặt đất, lần nào cũng đều là Phong Tứ dùng cơ thể che chở nàng!
Sở Khuynh Ca ngẩng đầu, trong tầm mắt nàng thì ngoại trừ máu tươi ra khuôn mặt Phong Tứ chỉ có một màu trắng bệch!
Khóe miệng của hắn ta trào máu, cho dù hai mắt đã không còn hồn, nhưng vẫn giữ chặt cổ tay nàng, dùng sức đẩy nàng ra ngoài.
“Đi mau, trở về... Tìm Thế tử gia.”
“Muốn chạy?” Nam tử áo đen cười đầy khinh thường.
Lại phóng ra một chưởng, lần này lại là một sức mạnh như là gió bão tàn sát bừa bãi phóng đến.
Một chưởng gió của nam tử áo đen lại ép Sở Khuynh Ca không mở nổi mắt lần nữa.
Dưới bóng tối đen đặc, giọng nói trầm thấp của hắn ta tựa như cứ văng vẳng ở bên tai...
“Lại thêm một chưởng, chắc chắn ngươi sẽ phải chết, mãnh tướng số một dưới trướng Phong Ly Dạ, thật ra bổn tọa muốn nhìn xem, người còn dám không không tiếp một chưởng của bổn tọa không!”
Phong Tứ đã không còn sức.
Lần này, Sở Khuynh Ca đã che ở trước người hắn ta, cho dù có bị chưởng gió này ép đến không mở nổi mắt, những bàn tay của nàng vẫn siết chặt con dao găm như cũ.
Phong Tứ không thể tiếp được một chưởng này nữa!
Theo lời nói của nam tử áo đen, lại thêm một chưởng, chắc chắn hắn chết là điều không thể
nghi ngờ.
Nhưng nàng lại không ngờ rằng vào khi nàng nghĩ rằng Phong Tứ không còn sức để bò dậy nữa, thì hắn ta, vậy mà hắn ta có thể đứng dậy được!
Bàn tay dính đầy máu của hắn ta nắm chặt cổ tay nàng, dùng sức mạnh mà nàng không thể ngăn cản được kéo nàng ra sau lưng hắn ta.
“Ngu xuẩn!” chưởng gió điên cuồng và mạnh mẽ, Sở Khuynh Ca vừa mới mới nói thì đã bị gió thổi át cả giọng nói!
Nhưng nàng vẫn nắm chặt bàn tay Phong Tứ muốn kéo hắn ta trở về.
Nhưng rõ ràng người nam nhân đã bị chấn thương lục phủ ngũ tạng vậy mà vẫn giống như một ngọn núi lớn, cho dù nàng cố gắng thể nào thì cũng không thể nào làm lay động hắn ta được.
“Ta không cần, cút cho ta!” Sở Khuynh Ca hét đến khản cả giọng.
Nhưng hắn ta vẫn lù lù bất động như trước!
Trong mắt Sở Khuynh Ca lóe lên một tia tuyệt vọng.
Bàn tay nhỏ siết chặt dao găm, năm ngón tay tựa như đã bị vô số ngân châm đâm mạnh, rất đau!
Nhưng nàng vẫn không muốn buông tay!
Nàng phẫn nộ, giận đến mức đôi mắt đỏ tươi!
Đầu ngón tay vốn cứng đờ không có sức đột nhiên giống như ẩn chứa đầy sức mạnh.
“Cút!”
Tiếng hét to như xé ruột xé gan, kèm theo đó là con dao găm của nàng đột nhiên đâm về đi phía trước một nhịp.
Không khí gần như đã đông cứng lại bởi vì một chưởng gió vừa rồi của nam tử áo đen, vậy mà lại bị mũi dao của nàng chém thành hai nửa.
Xoẹt một tiếng, tia sáng lạnh toát mang theo khí thể xé trời, ánh đao trong tay nàng đã lập tức phi đến trước mặt hắn ta.
Nam tử áo đen chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên một ánh sáng bạc, một con oắt con không có chút nội lực nào vậy mà có thể cầm dao chém thẳng vào mặt hắn ta!
Sao có thể được chứ?
Nam tử áo đen nhanh lùi về phía sau, nhưng mà lưỡi dao đó vẫn xẹt qua tâm mạch của hắn ta!