Trắng như giấy vậy, hoàn toàn không hề có một chút huyết sắc.
Nhất là, khi nàng phẫn nộ, đáy mắt sung huyết, nàng tức giận đến mức cả người đang căng lên.
Nhưng lại đang nhịn xuống.
Bởi vì nàng biết, cho dù mình gây chuyện, Thế tử gia cũng sẽ không thương hại nàng chút nào.
Đột nhiên Phong Tứ cảm thấy, nữ tử trước mắt này, nàng không khóc không nháo, lại càng khiến người ta đau lòng hơn là Vân Quận chúa đang thút thít rơi nước mắt bên cạnh.
Thế nhưng nàng là nữ nhân của Thế tử gia…
Phong Tứ thu mắt lại, thấp giọng nói: “Công chúa, đồ vật nặng, mạt tướng giúp người.”
“Nàng ta nói tự mình cầm, không cần ngươi nhiều chuyện?” Cách đó không xa, âm thanh lạnh như băng của Phong Ly Dạ đánh đến như gió rét.
Sống lưng Phong Tứ ưỡn thẳng, chỉ có thể cúi đầu, lui sang một bên.
Sở Khuynh Ca quay đầu, lúc này nhìn Phong Ly Dạ, thế mà lại nở nụ cười.
Không khóc không nháo, chỉ là trong nháy mắt, nụ cười tựa như con gió này, nhẹ nhàng nhàn nhạt, lãnh đạm như nước.
Vừa nhìn thấy, trong lòng Phong Ly Dạ thít chặt lại một cách khó hiểu.
Nhưng gương mặt hắn vẫn luôn phủ băng, chỉ coi như không thấy vẻ đạm mạc quyết liệt dưới đáy mắt nàng.
Đã lựa chọn công khai khiêu khích hắn, thì phải tự giác ngộ tiếp nhận lửa giận của hắn.
Xảo Nhi và Lam Vũ muốn qua hỗ trợ, Phong Ly Dạ thản nhiên nói: “Cửu Công chúa muốn đích thân động thủ, không cho phép bất kì ai giúp đỡ!”
Hắn chậm rãi xoay người rời đi.
Đại phu đỡ Sở Vi Vân, chậm rãi đi phía sau hắn.
Xa xa nhìn lại, còn có thể thấy Thế tử gia vì Sở Vi Vân gọi mà dừng bước, đợi nàng ta cùng đi lên đến, cùng nhau rời đi.
Nước mắt Xảo Nhi rào rào rơi xuống.
Thế tử gia nhất định phải tra tấn Công chúa nhà bọn họ như thế à?
Gương mặt Công chúa đã trắng bệch đến không thể nhìn!
Lam Vũ một thân ngông nghênh, cắn răng muốn đi qua.
Sở Khuynh Ca thản nhiên nói: “Ngươi đến đây hỗ trợ, sẽ chỉ cho hắn ta có cơ hội nhục nhã ta thêm.”
Lam Vũ dừng bước lại, lòng bàn tay nắm chặt, đốt ngón tay vang lên răng rắc không ngừng.
Thế tử gia quá đáng!
Hắn chẳng lẽ không nhìn ra được, Công chúa chỉ là đang gắng gượng chống đỡ?
Công chúa đã bệnh ra như thế này, Thế tử gia vậy mà nhìn không thấy! Hắn thật sự là mù lòa, hay là trong lòng, thật sự chỉ có nữ nhân Sở Vi Vân kia?
Sở Khuynh Ca đỡ xe ngựa, lúc đi lên suýt chút đã đạp hụt.
Lam Vũ và Xảo Nhi rất gấp.
Phong Tứ vô thức bước về trước một bước, nhưng bỗng nhiên thu hồi lại.
Thế tử gia đã ra lệnh, ai cũng không được phép hỗ trợ.
Quân lệnh như núi!
Chỉ là, bóng lưng đơn bạc yếu ớt của Công chía, thật… khiến người ta nhìn vào cảm thấy khó chịu trong lòng.
Sở Khuynh Ca rốt cuộc vẫn là lên xe ngựa.
Sau khi đi lên, thả màn xe xuống, xoay người một cái, ộc một tiếng, phun ra một bụm máu tươi trong tay áo.
Vốn chỉ là bị cảm sốt cao, không ngờ rằng, giày vò hai ngày, đã nghiêm trọng đến mức này.
Thân thể này, quả thực là không được, khí trách dù đi đến đâu cũng đều phải bị ức hiếp.
Nhịn một chút, vẫn không nhịn được, lần thứ hai há miệng ra, lại ộc một tiếng, phun ra một bụm máu tươi.
Bên ngoài, càng đến gần xe ngựa Lam Vũ lại càng nghe rõ được có gì đó không đúng: “Công chúa…”
“Đừng vào, ta muốn thay quần áo.”
Sở Khuynh Ca ngồi trên xe, nhắm mắt lại, cẩn thận thở từng chút một.
Bên ngoài quá nhiều cao thủ, chỉ thở hơi lớn tiếng một chút, bọn họ đều sẽ nghe ra được có gì đó không đúng.
Nàng không thể biểu hiện ra sự yếu đuối của mình trước mặt bất cứ ai!
Không cần thiết!
Một lát sau, nàng mở mắt ra, đáy mắt lướt qua vẻ lạnh lùng.
Từ trong nơi hẻo lánh nàng tìm được một sợi dây đỏ Xảo Nhi thường dùng buộc đồ, nàng nheo mắt lại, cười lạnh.
Sở Vi Vân muốn cướp đồ của nàng?
Hừ, cho dù nàng không cần, cũng sẽ không tặng cho Sở Vi Vân!