Ánh mắt Phong Ly Dạ nhàn nhạt, Phong Tảo có chú ý đến, tâm tình tốt khi nãy của Gia, hình như sau khi nhìn thấy Quận chúa đã không còn nữa.
Quả nhiên, nữ nhân thật sự phiền phức.
“Gia, Quốc công phu nhân có lệnh, đón Quận chúa vào phủ tĩnh dưỡng.” Phong Tảo lập tức giải thích.
Phong Ly Dạ không nói lời nào, đi vào trong.
Bóng dáng cao gầy từ đầu đến cuối tỏa ra ánh sáng bốn phía, khiến người ta không thể dời mắt.
Sở Vi Vân càng nhìn, nước trong mắt lại càng nhiều.
Không nói gì, chỉ âm thầm rơi nước mắt.
“Sức khỏe Quận chúa không tốt, mời đại phu đến.” Phong Ly Dạ quay đầu nhìn Phong Tảo một chút.
Phong Tảo lập tức muốn đi gọi đại phu.
Sở Vi Vân rốt cuộc mở miệng, ngăn lại: “Ta không có khó chịu, không cần tìm đại phu.”
“Nếu không phải khó chịu, thì tại sao lại muốn khóc?”
Tâm trạng của Phong Ly Dạ quả thực không tốt.
Trước khi trở về vốn là rất nhẹ nhõm, thậm chí là còn vui vẻ.
Bây giờ, chỉ cảm thấy không được tự nhiên.
Mặc dù ngữ khi và thái độ của hắn cũng không tính là rất lạnh lùng, nhưng Sở Vi Vân biết hắn không vui.
Nàng ta nhận lấy khăn tay Nhu Nhi đưa qua, lau nước mắt xong mới nhìn hắn, nước mắt đầm đìa: “Dạ ca ca, ta có lời muốn nói với chàng.”
Phong Ly Dạ đi đến, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, phất tay áo, ra hiệu nàng ta tiếp tục.
Sở Vi Vân cắn môi, vẻ mặt uất ức: “Dạ ca ca, nơi này… có người khác.”
“Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, ta vào phòng nói với muội, chỉ sợ chưa đến một canh giờ, chuyện liên quan đến ta và muội đã có thể lan rộng khắp toàn bộ hoàng thành.
Lời này, khiến lòng Sở Vi Vân siết chặt, lập tức khẩn trương.
Nhu Nhi nhìn mặt nói chuyện, biết rằng bây giờ đại khái không thể nào để Thế tử gia cùng Quận chúa vào phòng.
Nàng ta vội nói: “Quận chúa, nô tỳ ra ngoài trông coi.”
Sau khi hành lễ với Phong Ly Dạ, nàng ta đi ra ngoài cửa.
Đã thấy Phong Tảo vẫn đứng bên cạnh Phong Ly Dạ, không có ý muốn rời đi chút nào.
Nhu Nhi gấp, tên vô lại không hiểu phong tình này: “Phong thị vệ, có thể xin ngài giúp một chuyện không?”
Phong Tảo bất đắc dĩ, đành phải gật đầu: “Được…”
“Người của ta, có thể để ngươi tùy tiện phân công à?” Giọng nói lạnh lùng, phóng đến như tên băng.
Nhu Nhi bị dọa mềm chân, suýt chút quỳ xuống!
“Thế, Thế tử gia, nô tỳ không có ý này, nô tỳ chỉ là… chỉ là…”
“Cút!”
Nhu Nhi lảo đảo, nhanh chóng cút đi.
Gương mặt Sở Vi Vân đã trắng bệch.
Dạ ca ca chưa từng nghiêm khắc với người bên cạnh nàng ta như thế, đêm này, hắn đang tức giận à?
“Phong Tảo, ta có lời muốn nói với Dạ ca ca.” Vừa rồi Nhu Nhi vô lễ, nhưng nàng a là Quận chúa, muốn một thị vệ lui ra, không tính là gì.
Phong Tảo lúc này mới gật đầu, sau khi cúi người với Phong Ly Dạ mới lui ra ngoài.
Đại đường rất lớn, trống rỗng, chỉ còn lại hai người Phong Ly Dạ và Sở Vi Vân.
Thấy Phong Ly Dạ đụng vào tách một chút, nhưng lại thu đầu ngón tay về, Sở Vi Vân lập tức đi đến, muốn châm trà cho hắn.
Phong Ly Dạ lại phất tay một chút, sắc mặt từ chối: “Quận chúa, tìm ta có việc?”
“Dạ ca ca, chàng nhất định phải dùng thái độ như thế để nói chuyện với ta sao?”
Sở Vi Vân đứng trước mặt hắn, cách hắn chỉ có vài bước.
Nhưng lại giống như cách trăm núi ngàn sông.
Nhất là, tối nay hắn thật sự rất lạnh, khí tức lạnh lẽo cứng rắn, khiến người khác tránh xa ngàn dặm.
Nước mắt của Sở Vi Vân lại rơi xuống: “Dạ ca ca, ta chỉ là quá nhớ chàng, mới có thể đến gặp chàng trong đêm, chàng cần gì phải lạnh nhạt, tàn nhẫn với ta như thế?”