Vừa lúc ngự y đứng lên, Phong Ly Dạ kéo cổ áo của ông ta lại, hai mắt màu đỏ tươi: “Sao rồi ?”
“Thế, Thế tử gia.” Ngày già đã bị dọa đến hai chân mềm nhũn, đến giọng nói cũng lắp ba lắp
bắp.
“Tam, tam thiếu gia ngài ấy... Lão thần không biết, lão thần không tra được nguyên nhân, tam thiếu gia... Ngài ấy cứ hộc máu mãi, không dùng được.”
“cứu đệ ấy!” Giọng nói của Phong Ly Dạ khàn khàn,
Vào khoảnh khắc kia, ngự y già rõ ràng cảm nhận được một luồng áp lực cực mạnh giáng từ trên trời xuống, ép ông ta không thể thở nổi.
“Cứu, cứu không được.” Không phải ông ta không muốn cứu, mà vì ông ta không thể
Bên ngoài, chân Yến Lưu Nguyệt mềm nhũn, ngã phịch xuống ghế.
“Phu nhân!” Lam Trù muốn đi lên đỡ bà ta, nhưng không biết nên đỡ thế nào.
Ông ta đi theo phu nhân và tam thiếu gia, ởYến Đài Sơn lâu như vậy, ông ta gần như nhìn thấy tam thiếu gia lớn lên.
Tại sao một thiếu niên tuyệt vời như vậy, rõ ràng tối hôm qua còn sống khỏe mạnh, tại sao chỉ mới qua nửa đêm, đã biến thành như vậy?
Rốt cuộc Cửu công chúa đã hạ độc gì cho hắn ta, mà làm hắn ta không ngừng hộc máu, rồi lại khiến cho tất cả ngự y và đại phu hoàn toàn không tra được vấn đề ở đâu?
Tuổi tác của Quốc Công đại nhân và Quốc Công phu nhân đã cao, nghe ngựy nói vậy, cả người Quốc Công đại nhân đã run lên, trước mắt Quốc Công phu nhân tối sầm lại, rồi ngất đi.
Tam thiếu gia là thiếu gia nhỏ nhất ở phủ Quốc Công bọn họ, tuổi không lớn, nhưng rất là ngoan ngoãn.
Từ nhỏ hắn ta đã không thích nói chuyện, cũng không thích ở chung với người khác, bởi vì hắn ta rất thích im lặng, cho nên càng làm cho mọi người thương tiếc.
Không ngờ rằng đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, thế mà lại...
Những người khác, mỗi người đều không dám thở mạnh một hơi, trong lòng rất không nỡ.
Phong Ly Dạ đột nhiên thả ngự y ra, vội vàng nói vọng ra ngoài: “Phong Tảo, kêu đại phu!”
“Tất cả đại phu trong phủ đều đã đến, vị Tiết thần y điều trị cho quận chúa cũng tới, nhưng đều...”
Phong Tảo thật sự không đành lòng, nhưng không thể không nói: “Đều bất lực.”
“Không thể nào!” Phong Ly Dạ siết chặt bàn tay Phong Thần Mặc, vận chuyển chân khí trong cơ thể của mình vào trong người của hắn ta.
Phong Tảo vội la lên: “Thế tử gia, không được!”
Vừa dứt lời, Phong Ly Dạ đã nhìn thấy miệng Phong Thần Mặc lại phồng lên, một ngụm máu tươi trào ra.
Phong Ly Dạ sợ tới mức vội thu hồi chân khí của mình lại!
Nhìn thấy thiếu niên nằm giường, trái tim hắn đau giống như là bị kim đâm vậy, đau đến mức không lời nào diễn tả được!
Đệ đệ ngoan ngoãn luôn yên tĩnh của hắn bây giờ không còn chút sức sống nào, hơi thở thoi thop!
Lúc hắn rời đi, rõ ràng chỉ thấy đệ đệ bị thương, nhưng dù thế nào cũng không ngờ rằng hắn ta lại có thể bị thương nặng đến thế này!
“Nhất định là yêu nữ kia!”
Yến Lưu Nguyệt đột nhiên đứng lên, một tay đẩy Lam Trù ra, xông ra ngoài.
Mọi người cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Việc này, sao có thể là Cửu công chúa làm được?
Dựa vào võ công của Tam thiếu gia, há có thể để một kẻ hèn như Cửu công chúa đánh trọng thương?
Nhưng tối nay đúng là hắn ta đã đến Công Chúa uyển, vậy cuối cùng chuyện này là như thế nào?
Trong mắt Phong Ly Dạ chỉ có đệ đệ, chân khí không thể truyền vào, hắn lại lôi ngự y đến đây, ném đến cạnh mép giường.
“Cứu đệ ấy! Bổn thế tử ra lệnh cho ngươi, cứu đệ ấy! Nếu đệ ấy có mệnh hệ gì, ngươi cũng đừng mơ được sống!”
Ngày sợ tới mức cả người run cầm cập, run rẩy cầm tay Phong Thần Mặc lên, tìm tòi mạch
đập, nhưng lần này còn yếu hơn cả khi nãy nữa!
Ngự y cũng đã tuyệt vọng!