Phần ngực có một cảm giác đau đớn, máu tươi xuất hiện!
Trên da thịt có một miệng vết thương bị đâm đến chảy máu!
Nếu không phải hắn ta lùi về sau kịp thời, hiện giờ, lẽ đã hắn ta đã thành cái xác bị xẻ làm
hai!
Tại sao lại như vậy!
Bỗng nhiên nam tử áo đen ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, nàng đứng thẳng tắp sừng sững.
Gió thổi mái tóc dài của nàng bay bay, đôi mắt nhuốm màu máu, một mảng màu đỏ tươi.
Vào lúc này nàng đáng sợ giống như là Tu La vậy!
Nam tử áo đen đã chiến đấu với kẻ thù nhiều năm như vậy, chưa bao giờ đụng phải đối thủ lợi hại như thế!
Không, thậm chí nàng còn chẳng được tính là đối thủ!
Máu vẫn còn quay cuồng trong lồng ngực, nhưng hắn ta đã nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở.
Trong mắt Sở Khuynh Ca vẫn là màu đỏ như lửa, rõ ràng là đã bị tẩu hỏa nhập ma!
Người không có nội lực mà cũng bị tẩu hỏa nhập ma! Quả thật trước giờ chưa từng nghe
thấy!
Nhưng lúc này, nếu không ai giúp nàng, chân khí của nàng sẽ nghịch chuyển, nổ tan xác chết tươi!
Nam tử áo đen đi về phía trước một bước, máu vẫn còn quay cuồng trong lồng ngực.
Không chỉ phần ngực rỉ máu, mà khóe môi hắn ta cũng có máu.
Hắn ta dùng sức cắn răng một cái, bước về phía trước một bước, đập một chưởng lên bả vai Sở Khuynh Ca: “Tỉnh táo lại đi! Nếu không người sẽ chết vì hộc máu đó!”
Sở Khuynh Ca không còn biết gì nữa, nàng chỉ biết hắn ta lại tới nữa!
Nàng không thể để hắn ta làm tổn thương người vì cứu nàng mà bị thương nặng được!
Vẻ mặt nàng trầm xuống, sát khí tuôn đầy trong đáy mắt, đôi mắt của nàng híp lại, đâm một dao ra ngoài.
Một tiếng “nhập” con dao ngắn đã hung ác đâm mạnh lên trái tim của nam tử áo đen...
“Ưm...” Miệng nam tử áo đen lại phồng lên, một ngụm máu tươi trào ra.
Bị Sở Khuynh Ca tẩu hỏa nhập ma làm chấn thương nội lực, lại còn bị nàng đâm một dao bị thương, bây giờ, còn bị nàng thọc một nhát dao nữa!
Cả đời này nam tử áo đen cũng chưa từng chật vật như thế bao giờ!
Nhưng chật vật nhất chính là, nàng không ngừng tấn công hắn ta, còn hắn ta lại dùng nội lực của mình để khống chế chân khí đang xông loạn trong cơ thể nàng!
“Nha đầu điên kia! Ngươi tỉnh táo lại chút đi!”
Giọng nói của người nam tử áo đen đã nghẹn ngào.
Ánh mắt Sở Khuynh Ca hỗn độn, hơi chớp chớp vài cái, dường như đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Nàng muốn nhìn rõ người đang đứng ở trước mặt mình là ai, nhưng cơ thể của nàng như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt điên cuồng.
Đốt nàng nóng rẩy đau đớn, trong đầu nàng đau như búa bổ, nàng chẳng thấy rõ cái gì cả, chỉ biết, nàng phải bảo vệ Phong Tứ!
Sở Khuynh Ca đã rút con dao găm ra, lại giơ lên, nhưng mà nàng lại đâm một nhát lên người của nam tử trước mắt.
Nam tử áo đen nhíu chặt mày, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của nàng, năm ngón tay siết chặt lại, Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy bàn tay bị đau đớn, đánh rơi con dao găm trong tay nàng xuống.
“Cút!” Nàng cắn răng, hét lên một tiếng, đánh một chưởng ra ngoài.
Lần này, nam tử áo đen vẫn còn đang vận công áp chế chân khí cho nàng nên không thể
phòng bị, một chưởng đó đập mạnh lên trên ngực của hắn ta.
“Ngươi.” Không biết hắn ta đã phun ra bao nhiêu ngụm máu rồi nữa.