Nàng ấy nhìn thấy gì?
Nàng! Thấy được đôi mắt của Nam Tinh! Cặp mắt lăng liệt thanh lãnh, sáng tỏ thấu triệt nhưng lại vô tình vô dục!
Bẩm sinh mang theo vài phần ngạo nghễ, hững hờ, đạm mạc, châm chọc với hết thảy mọi thứ xung quanh mình!
Kia là ánh mắt của Nam Tinh, cái nhìn của Nam Tinh, sự thất vọng và bất phục của Nam Tinh với thế giới này!
Phong Dụ Hoa hoàn toàn không thể tỉnh táo lại!
Cả đầu ngón tay đều đang run rẩy!
Quốc công phu nhân sầm mặt lại, không vui mà nói: “Nói lung tung gì thế? Ngồi xuống!”
Phong Di Ninh cũng vội vàng: “Dụ Hoa, ngồi xuống!
Nam Tinh gì chứ? Nam Tinh đã chết nhiều năm như thế, con bé này đang nháo cái gì chứ?
Phong Dụ Hoa rất kích động.
Nhưng nàng ấy dần dần nhìn rõ cô nương trước mắt này.
Mắt ngọc mày ngài, tuyệt sắc vô song, xác thực có vài phần giống với Nam Tinh, đệ nhất mỹ nhân Nam Tấn lúc trước.
Nhưng, chỉ giới hạn có vài phần mà thôi.
Dù sao cũng không phải là cùng một người.
Nàng ấy dần tỉnh táo lại, ngồi lại trên chiếc ghế của mình, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn Sở Khuynh Ca vài lần.
Tại sao ánh mắt kia lại giống như thế?
Người khác có thể không biết, nhưng nàng ấy và Nam Tinh và bạn bè cực kì thân thiết, nàng ấy biết rõ hơn ai hết sự khinh miệt và thanh lãnh với thiên hạ của Sở Nam Tinh.
Cửu Công chúa? Vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu nói người trước mắt này là con gái của Nam Tinh, thế thì còn hiểu được.
Nói trở lại, vị Vân Quận chúa thường xuyên đến phủ kia mới là con gái của Nam Tinh.
Nhưng Vân Quận chúa hoàn toàn không có một chút hương vị của Nam Tinh, quả thực khiến nàng ấy thất vọng đến cùng cực.
Ánh mắt của Phong Di Ninh và Quốc công phu nhân, cũng khóa lại trên người Sở Khuynh Ca.
Bị Phong Dụ Hoa nháo như thế, trong lòng hai người đều bị khuấy động một cách khó hiểu.
Nha đầu này, thật đúng là có vài phần giống Công chúa Nam Tinh đẹp tuyệt hoàng thành năm đó.
Nhưng cũng chỉ là thần thái mà thôi.
Quốc công phu nhân hắng giọng nhẹ, lấy lại uy nghiêm.
Phong Di Ninh lập tức trầm giọng: “Công chúa…”
“Tham kiến Quốc công phu nhân.” Sở Khuynh Ca bước lên một bước, lời nói lễ phép, nhưng không có chút ý muốn hành lễ nào.
Quốc công phu nhân vốn không để bất kì một Công chúa nào trong mắt, cho nên, Cửu Công chúa không hành lễ, sắc mặt bà ta có hơi không đúng.
Về phần Phong Di Ninh, mình vừa nói xong đã bị nha đầu này cố ý không nhìn đến, lập tức cũng đầy bụng lửa giận.
Cửu Công chúa này, quá càn rỡ!
Dì Lan nhìn sắc mặt của Quốc công phu nhân, trong lòng lập tức đại hỉ.
Ngay cả Quốc công phu nhân mà nha đầu chết tiện này cũng dám đắc tội, xem ra chắc chắn có người thay mình rửa giận.
Bà ta trầm giọng nói: “Càn rỡ, nhìn thấy phu nhân mà còn không hành lễ?”
“Tiện nô, ngươi đang nói gì? Nói lớn lên cho bổn Công chúa!”
Ánh mắt đạm mạc của Sở Khuynh Ca quét đến.
Cũng không biết làm sao, dì Lan nhìn lại có hơi run chân.
Nàng… trước mặt Quốc công phu nhân cũng dám!
Nàng còn gọi bà ta là tiện nô!
“Ngươi…”
“Càn rỡ! Ai cho người quyền lực, dám dùng ‘ngươi’ để gọi thẳng bổn Công chúa!”
Ngoại trừ Phong Dụ Hoa, không ai có thể thấy rõ Sở Khuynh Ca ra chân như thế nào.
Chỉ thấy dáng người tinh tế của nàng nhoáng lên, dì Lan lại hốt hoảng hô to một tiếng, quỳ cái bộp xuống đất.
Sắc mặt mọi người đại biến!
Nàng! Nàng dám!
Nơi này là phủ Quốc công! Không phải chỗ của Hoàng tộc!
“Ngươi…” Sắc mặt Quốc công phu nhân cũng thay đổi.
Sở Khuynh Ca lại cười với bà ta, nói: “Phu nhân, tiện nô này không hiểu quy củ, bổn Công chúa thay người giáo huấn bà ta, miễn cho người bên ngoài nói người của phủ Quốc công xem thường uy nghiêm Hoàng gia.”
Một câu “xem thường uy nghiêm Hoàng gia” lại khiến Quốc công phu nhân á khẩu không trả lời được.
Coi như người của phủ Quốc công bọn họ có lợi hại hơn nữa, ngoài sáng cũng vẫn không dám làm loạn.
Đây chính là tội tạo phản!