#Do not reup#
– ———————————-
Nhàn nhã đi xuống lầu, lại không nghĩ là Vân Phiếm Phiếm lại ngồi đó ăn cơm
Lúc cô ăn cơm rất an tĩnh, động tác văn nhã tú khí, thật ra cùng con mèo kia có chút giống.
Tóc mái xõa ra vài lọn bởi vì cô cúi đầu ăn mà rũ xuống trước mặt, cả người nhìn qua trông nho nhỏ có một cục.
Tô Hạ đi tới bên cạnh cô, kéo ghế ra ngồi xuống.
Người làm thấy thế liền nhanh chóng bày biện đồ ăn ra cho hắn.
Vân Phiếm Phiếm nghe được tiếng vang liền quay đầu liếc nhìn Tô Hạ một cái.
Tô Hạ lại hoàn toàn không hề nhìn cô, chỉ cúi đầu ăn bữa sáng.
Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy hắn liền nghĩ tới chuyện muốn xem điện thoại của hắn, vốn cảm thấy khả năng thành công cơ hồ là bằng không, nhưng mà lúc hắn ngồi xuống bên cạnh, cô vẫn có một loại xúc động muốn thử.
Cô bưng cốc sữa bò, uống từng ngụm một.
Vài phút sau, Tô Hạ dừng động tác, quay người nhìn cô.
“Nhìn cái gì?”
Đôi con ngươi đen nhánh của hắn mang theo sự bất mãn, một chút bất mãn kia lúc nhìn thấy môi Vân Phiếm Phiếm liền giống như bị thứ gì đánh tan đi.
Tô Hạ hơi nhướng mày, dời ánh mắt khỏi người cô.
Hắn ngồi ngay cạnh cô, khoảng cách tương đối gần, thân cao lại chiếm ưu thế, Vân Phiếm Phiếm so với hắn lùn hơn một đoạn, cho dù nhìn thẳng cũng chỉ nhìn thấy cằm hắn.
Cô nghiêm túc nói dối: “Em muốn hỏi anh bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tô Hạ vừa định xem điện thoại để trả lời cô thì ngón tay còn chưa sờ tới máy, động tác của hắn đã cứng lại.
Nếu hắn trả lời, chẳng phải sẽ tỏ ra là ân cần quá sao?
Hắn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném điện thoại sang chỗ cô.
Mặt bàn bóng loáng, điện thoại đi một đường đụng phải tay phải của Vân Phiếm Phiếm.
Ngay sau đó, Tô Hạ liền nói: “Tự mình xem.”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy quá tốt rồi, cô vốn chỉ nghĩ vào lúc Tô Hạ xem thời gian thì nhìn trộm một cái, thế mà hiện tại Tô Hạ còn đưa cả điện thoại cho cô.
Nội tâm cô có chút vui vẻ, đôi môi đỏ hồng mấp máy, hai bên má xuất hiện hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Không quá rõ, thế nhưng nhìn rất đáng yêu.
Lúc Tô Hạ nhìn cô, cô đã đưa điện thoại tới trước mặt hắn.
“Mật khẩu a.”
Tô Hạ bỗng nhiên hoàn hồn, duỗi tay mở khóa bằng vân tay.
Nhưng mà tay cô đang cầm điện thoại, lúc mở khóa thì ngón tay hắn khó tránh khỏi chạm vào tay cô.
Màn hình chợt lóe, khóa đã được mở.
Tô Hạ làm như không có việc gì thu tay lại, buông xuống bên người, đầu ngón tay hơi hơi cuộn lại.
Vân Phiếm Phiếm liền thấy được con mèo lười đang nằm ngủ ở trêи bàn, sủng vật còn ở đây, cô nhẹ nhàng thở ra, đem trả điện thoại lại cho Tô Hạ.
Tô Hạ bất tri bất giác cảm thấy có điểm kỳ quái.
Xem giờ mà thôi, có cần phải mở khóa không?
Thế nhưng đối phương tựa như cũng không có nhìn bất cứ cái gì khác bên trong điện thoại của hắn.
Tô Hạ ăn xong bữa sáng, cầm điện thoại đứng dậy, cuối cùng vẫn là nhịn không được.
Hắn cúi người, hỏi cô: “Cô có thể ăn bữa sáng cho tử tế được hay không?”
Một câu hỏi này liền làm Vân Phiếm Phiếm ngốc trệ, cô ngửa đầu, đối diện với tầm mắt của Tô Hạ, Tô Hạ cầm điện thoại hướng về phía mặt cô.
Điện thoại là một màn hình đen xì, trêи màn hình có chút ánh sáng, tuy không thể sáng như gương thế nhưng vẫn có thể soi được. Vân Phiếm Phiếm nhìn kỹ, liền thấy được miệng mình trêи đó.
Khóe miệng có dấu sữa bò đọng lại.
Vân Phiếm Phiếm theo bản năng lè lưỡi ɭϊếʍ, vết sữa bò liền biến mất.
Tô Hạ nắm điện thoại thặt chặt, đồng tử hơi co lại.
Đối phương còn rất tự nhiên mà cười cười: “Lần sau em sẽ chú ý.”