#Do not reup#
---------------------------------------
Mua một đống túi lớn túi nhỏ, Vân Phiếm Phiếm còn cẩn thận chọn bánh quy mềm, lại còn có hàm lượng đường thấp.
Người già không thể ăn quá ngọt.
Sau đó cô liền xách giỏ đi tính liền.
Hàng người đứng chờ thanh toán có hơi đông, cô chỉ có thể cúi đầu nhìn mũi chân mình, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, cô liền có cảm giác được có ai đó đang nhìn mình.
Hình như là ở phía sau.
Vân Phiếm Phiếm nghi ngờ quay đầu lại nhìn một chút, đằng sau chỉ có người đang xếp hàng, không có bất cứ điều gì dị thường.
Cô hỏi Tiểu Bạch Thái: "Tiểu Bạch Thái, ngươi có cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm ta hay không?"
Tiểu Bạch Thái đáp: "Ký chủ đại nhân, cô đừng quay đầu lại, đợi một chút ta nhìn xem đã."
Vân Phiếm Phiếm nghe lời nó làm ra vẻ không biết gì, nhìn thẳng về phía trước.
Kệ để hàng đằng kia, ánh mắt của người đó lại một lần nữa dừng ở trên người của cô.
Nữ sinh gầy bé yếu ớt, nhìn giống như tiểu bạch thỏ, vừa rồi lúc quay đầu lại nhìn, hai mắt cô sáng lấp lánh phá lệ xinh đẹp.
Hắn lại cầm một chai nước ở trên kệ, đặt ở trong xe đẩy.
Sau đó cũng không có đi xếp hàng, mà là đứng ở đó như đang đợi cái gì.
Tiểu Bạch Thái nhìn nhìn, nhanh chóng đáp lại Vân Phiếm Phiếm: "Vừa nãy có một nam sinh nhìn cô."
Vân Phiếm Phiếm cả kinh, chẳng lẽ là fans?
Siêu thị rất gần nhà cho nên cô cũng không nghĩ sẽ đeo khẩu trang.
Chờ tới lượt Vân Phiếm Phiếm, nhân viên thu ngân bắt đầu thanh toán đồ cho cô.
Sau khi thanh toán xong, cô vừa muốn trả tiền lại có người đứng ở bên cạnh, nói: "Để tôi trả."
Vân Phiếm Phiếm quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam sinh cao hơn cô một cái đầu.
Gương mặt hắn vô cùng thanh tú, bất quá dưới mắt là một vòng thâm quầng, nhìn ra được là tương đối nghiêm trọng.
Là một nam sinh rất đẹp trai, chắc là được rất nhiều người thích.
Quả nhiên, thái độ của nhân viên thu ngân vô cùng thân thiện: "Xin hỏi, ngài muốn giúp vị tiểu thư này trả tiền sao?"
"Phải."
"Không phải."
Nam sinh cùng Vân Phiếm Phiếm đồng thời đáp.
Đối phương tự nhiên thân thiện như vậy khiến Vân Phiếm Phiếm càng thêm nghi hoặc.
Cô cau mày, khó xử nhìn hắn, nói: "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Nam sinh mỉm cười: "Đương nhiên có thể."
Vân Phiếm Phiếm chắc chắn mình không quen biết hắn, cho nên hỏi: "Anh quen tôi sao?"
Nam sinh trả lời: "Không quen, bất quá tôi... bây giờ hẳn là quen rồi đi."
"Vậy..." Cô miễn cưỡng yên tâm, hóa ra không phải fans của cô, "Vậy anh đi từ thiện à?"
Một câu hỏi thình lình chả liên quan khiến nam sinh có chút ngốc.
Theo bản năng lắc lắc đầu, sao hắn có thời gian rảnh làm loại chuyện tốt đó chứ.
Vân Phiếm Phiếm mím môi, lấy tiền từ trong ví ra, đưa cho nhân viên thu ngân, sau đó nghiêm túc nói với nam sinh: "Tôi có tiền, cảm ơn ý tốt của anh."
Người xếp hàng phía sau đang thúc giục, nhân viên thu ngân nhanh chóng tính tiền, đem đồ vật đóng gói rồi đưa cho Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm nhận lấy tiền lẻ, hướng về phía những người đằng sau cười cười nói xin lỗi rồi mới rời đi.
Nam sinh xấu hổ đứng ở nơi đó, thấy Vân Phiếm Phiếm đi ra ngoài liền nhanh chóng đứng ra sau hàng người để xếp hàng.
Chờ sau khi thanh toán xong thì đã chẳng thấy cô đâu.
Hắn có chút ảo não đi về phía tiểu khu, lại nhìn thấy bóng dáng của cô cách đó không xa.
Cô đang chào hỏi với mọi người.
Hắn nhanh chân đuổi tới, từ trong túi lấy ra một chai nước.
Vân Phiếm Phiếm thấy người này lại đuổi theo, còn chủ động đưa đồ cho cô liền có chút bực.
Người này rốt cuộc là như thế nào đây, không quen biết cô, vậy mà lại vô duyên vô cớ bám theo. Chẳng lẽ là muốn làm chuyện xấu gì?
Cô bỏ cái túi của mình ra, tìm lấy một lon nước ngọt ở bên trong, nói: "Thấy không? Tôi có mua nước, anh không cần đi theo tôi nữa."
Nói xong, cô nhanh chân rời đi.