#Do not reup#
– —————————-
Vân Phiếm Phiếm tắm rửa xong liền bò lên giường.
Không lâu sau, Chung Hàm cũng tắm xong.
Hắn mặc áo ngủ màu xám, cổ áo ngủ tương đối thấp, lộ ra xương quai xanh, tóc của hắn có hơi ướt, nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm đã đắp chăn, hắn còn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bất quá nhìn thân hình nho nhỏ của cô mặc áo sơ mi của mình, trong lòng Chung Hàm liền có một loại cảm giác kỳ dị không nói nên lời.
Vân Phiếm Phiếm thấy Chung Hàm tiến vào cũng không hề cố kị gì mà xốc chăn lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, trêи mặt lại mang theo biểu tình hoạt bát sinh động.
Chung Hàm đi qua, cũng không có ngồi lên giường mà là một tay chống ở trêи giường, cúi người áp về phía Vân Phiếm Phiếm.
Trêи người cô là mùi sữa tắm, Chung Hàm hỏi: “Động tác mời thành thục như vậy, làm nhiều rồi?”
Vân Phiếm Phiếm dứt khoát trả lời: “Mới có lúc này.”
Cô ở trong sơn động ngốc lâu rồi, bên trong lại chẳng có ai khác, muốn mời người khác cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.
Đến nỗi trước đây ở trong sơn động có từng có người hay không, cô cũng không rõ lắm, hẳn là không có đi.
Chung Hàm tạm thời tin cô.
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn đi lên liền cầm một cuốn truyện cổ tích bên cạnh lên.
Lúc trước Chung Hàm đồng ý không trói cô, nhưng vẫn có điều kiện, điều kiện đó là cô phải đọc truyện cổ tích cho hắn nghe. Vân Phiếm Phiếm đọc một mình cũng là đọc, mà đọc hai người cũng là đọc, cho nên cô cảm thấy điều kiện này vô cùng dễ hoàn thành.
Cô tìm được một cuốn truyện cổ tích, sau đó chậm rãi đọc thành lời.
Thanh âm của cô ngọt ngào mà sạch sẽ, giống như là đang ru ngủ, Chung Hàm cảm thấy vô cùng an tâm.
Hắn nằm xuống, nhắm mắt lại lẳng lặng nghe thanh âm phập phồng của cô.
Đối với hắn mà nói, mẹ hắn đã rời khỏi hắn khi hắn còn nhỏ, tới nỗi tuổi thơ có bộ dáng gì, màu sắc như thế nào, hắn cũng không quá rõ. Trong trí nhớ, duy nhất rõ ràng chính là hắn lại giống như người ngoài trong chính căn nhà của mình, bị một nhà ba người kia thờ ơ lạnh nhạt.
Nhiều năm như vậy, hắn hẳn là cũng chưa từng yên tâm, vô luận là trong công việc hay là trong sinh hoạt.
Hôm nay khó có được một ngày an ổn như vậy, hắn cảm thấy cô cùng nhẹ nhàng.
Vân Phiếm Phiếm đọc xong một cuốn truyện, quay đầu nhìn Chung Hàm đang nhắm mắt ở bên cạnh, hắn cũng không nhúc nhích, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn trở nên nhu hòa dị thường, cánh môi tựa hồ cũng bởi vì hắn đang ngủ mà mềm mại đi không ít.
Hẳn là ngủ rồi đi?
Vân Phiếm Phiếm lập tức buông truyện xuống.
Ai ngờ mới buông xuống liền nghe thấy tiếng của Chung Hàm: “Tiếp tục.”
Thì ra vẫn chưa ngủ, cô đành phải tiếp tục.
Mãi cho tới 9 rưỡi, Vân Phiếm Phiếm đã rất buồn ngủ rồi, cô luôn là người tuân thủ theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi, trước 9 giờ đã là giờ đi ngủ của cô, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng của Chung Hàm tựa hồ không tính để mình dừng lại.
Cô nhẹ nhàng đẩy đẩy Chung Hàm, nhỏ giọng dò hỏi: “Chung Hàm, em có thể dừng được chưa? Buồn ngủ quá.”
Chung Hàm mở mắt, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mặt Vân Phiếm Phiếm.
Trêи giường đều là hương vị của cô, trong chăn là nhiệt độ của cơ thể hai người cộng lại.
Thanh âm Chung Hàm khàn khàn mà “ừ” một tiếng, sau đó nói với Vân Phiếm Phiếm: “Đi tắt đèn.”
Công tắc ở bên phía Chung Hàm, Vân Phiếm Phiếm đành phải cúi người, nỗ lực duỗi tay với tới cái nút tắt.
Từ góc độ của Chung Hàm có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong áo sơ mi do động tác cúi người xuống của cô. Phong cảnh bên trong hắn đều có thể thấy hết, chỗ đó trắng nõn phồng lên giống như núi tuyết, không kịp đề phòng mà chiếm cứ lấy toàn bộ tầm mắt của hắn.
Đồng tử Chung Hàm kịch liệt co rụt lại.