#Do not reup#
-----------------------------------
Miệng vết thương đã khép lại?
Lê Hi duỗi tay chạm vào vết cắn.
Nó thật sự đã khép lại.
Kể cả kiếp trước lẫn kiếp này, người bị tang thi cắn xong đều không có một ai sẽ khép miệng vết thương vào cả. Nó sẽ chậm rãi hư thối, thẳng tới khi người đó mất đi ý thức, hoàn toàn trở thành một tang thi.
Hắn có chút kích động, hạ giọng hỏi cô: "Bị cắn mấy ngày rồi?"
Vân Phiếm Phiếm trả lời: "Vài ngày gì đó."
Cô vẫn có ý thức riêng, vẫn có thể nói, bộ dạng lại giống hệt một người bình thường...
Đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như vậy.
Cô cũng không phải loại thể chất miễn dịch virus tang thi, bằng không thì mạch đập cũng sẽ không ngừng lại, đây chứng tỏ cho việc cô vẫn bị nhiễm virus, thế nhưng lại không giống với những tang thi khác.
Cô rất đặc biệt.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái "đãi ngộ" kiếp trước của mình.
Nhìn lại đứa em gái này, cô tựa hồ còn không ý thức được điểm đặc biệt này của cô sẽ mang tới bao nhiêu tai hại.
Hai tay Lê Hi nắm chặt lấy bả vai cô, tuy rằng biết cô không cảm thấy đau, thế nhưng vẫn cố tình tránh đi miệng vết thương trên vai.
Hắn trịnh trọng nói: "Trừ anh hai ra, em tuyệt đối không được để cho người khác biết mình là tang thi, hiểu không?"
Sắc mặt Lê Hi có hơi dọa người, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm vẫn có thể cảm nhận được thái độ của hắn đối với mình.
Chỉ có để tâm thì mới có thể nghiêm túc như vậy.
Cô nhỏ giọng đáp: "Anh, em biết rồi."
Sắc mặt Lê Hi vẫn vô cùng phức tạp.
Loại chuyện này có chút khó tiếp thu, tựa như chuyện hắn trọng sinh sống lại vậy.
Chỗ tốt duy nhất đại khái chính là hắn sẽ không cần phải lo cô bị tang thi cắn nữa.
Lê Hi nhìn bánh quy trong tay, hơi hơi trầm mặc.
Hiện tại đồ ăn trong không gian của hắn đối với cô mà nói hẳn là không có quá nhiều tác dụng.
Đem bánh quy cất lại về không gian, Lê Hi do dự một lát, cuối cùng vẫn cau mày hỏi: "Bây giờ em thích ăn cái gì?"
Vân Phiếm Phiếm thẳng thắn trả lời: "Thịt."
Nói xong còn liếm liếm cánh môi.
Cánh môi cô vẫn kiều diễm giống như con người, thậm chí còn hồng hào hơn một chút.
Từ bên ngoài nhìn vào thì không hề nhận ra cô là một con tang thi, cô khác xa những đồng loại chỉ như cái xác không hồn ngoài kia.
Lê Hi tính sau khi tới trạm kế tiếp sẽ đi tìm thịt cho cô.
Không nghĩ tới ánh mắt của Vân Phiếm Phiếm đã đảo vài vòng trên người hắn.
Hai người ở trên tầng nói chuyện trong chốc lát.
Thời điểm hai người đi xuống, đám người kia đều chưa ngủ, thông qua ánh sáng từ đèn pin, hắn nhìn thấy trên mặt bọn họ không hề có ý tốt, ngoài ra trên mặt Trâu Lịch còn mang theo vẻ nghi ngờ.
Hắn không quan tâm, sắp xếp cho Vân Phiếm Phiếm một góc để ngủ.
Chờ tới khi cô dựa vào tường ngủ rồi, Lê Hi liền ngồi xuống bên cạnh.
Giống hệt như một vệ sĩ, nếu có người muốn làm gì cô thì nhất định phải bước qua xác Lê Hi đã.
Lê Hi cũng không tính ngủ, tiến vào đội ngũ lâu như vậy, hắn cơ hồ chưa từng được ngủ một giấc an ổn. Không phải bên ngoài không an toàn, hắn cũng không quá sợ hãi khi gặp được tang thi.
Cái hắn sợ, chính là con người.
Trải qua sự việc ở kiếp trước, hắn mới hiểu được, đáng sợ nhất không phải là tang thi mà là lòng tham của con người.
Hiện tại nơi này, trừ cô ra, Lê Hi đều không tin tưởng một ai, hắn cũng không dám tin tưởng ai.
Một lát sau, Lê Hi lại quay đầu nhìn cô, phát hiện cô đã ngủ say rồi.
Nhìn cô hồi lâu, hắn cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Thì ra tang thi đặc biệt cũng giống với nhân loại, cũng biết ngủ.
Duỗi tay giúp cô vén tóc ra sau tai, Lê Hi ngẩng đầu lên, duỗi duỗi chân, sống lưng thả lỏng dựa vào tường.
Tầm mắt nghiêng về phía đối diện, hắn bắt gặp ánh mắt của Trâu Lịch.
Lê Hi thu hồi ý cười, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Bởi vì nụ cười này của Lê Hi mà trong lòng Trâu Lịch càng thêm bất an.
Ở trong tiềm thức của hắn ta, Lê Hi chưa từng cười qua.