#Do not reup#
– ——————————–
“Vậy anh thật sự muốn dạy kèm cho em sao?”
Vân Phiếm Phiếm lại vòng lại đề tài này.
Tô Hạ phủ nhận: “Không phải.”
Cô “a” lên một tiếng, lại hỏi: “Vậy anh thật sự thích em sao?”
Hai mắt Tô Hạ hơi lập lòe, hắn ghé sát vào mặt cô, Vân Phiếm Phiếm theo bản năng ngửa người ra đằng sau, bị hắn dùng tay chặn sau gáy, không có cách nào nhúc nhích.
Hắn hỏi lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Nếu hỏi Vân Phiếm Phiếm, cô khẳng định sẽ trả lời: “Thích.”
Thấy cô nói tới ngay thẳng như vậy, không có lấy một chút thẹn thùng nào, Tô Hạ ngược lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Hắn quay mặt đi, thanh âm hơi khàn: “Học.”
Thật đúng là khó hiểu mà.
Một giây trước mới nói là không học, một giây sau đã thay đổi rồi.
Vân Phiếm Phiếm nói thầm với Tiểu Bạch Thái: “Con trai đúng là khó hiểu.”
Sau khi nói xong, cô bỗng nhiên có chút tò mò, lại hỏi: “Tiểu Bạch Thái, ngươi là con trai hay con gái?”
Thời điểm nói chuyện với cô, Tiểu Bạch Thái thường làm loãng thanh âm, tuy rằng không phải quá khô khan, ngữ điệu cũng có lên có xuống, thế nhưng vẫn không phân biệt được ra là giọng nam hay nữ.
Tiểu Bạch Thái có chút thẹn thùng: “Người ta cũng không biết… Bất quá, người ta muốn làm một cô gái nha.”
Vân Phiếm Phiếm: “Không sai, cứ coi như là con gái đi, con trai khó hiểu lắm.”
Cô còn cho rằng sách Tô Hạ đưa là sách hắn học năm hai hoặc cũng có thể là năm ba, bởi vì mặt sau cô xem không hiểu. Thế nhưng lật ra vài trang đằng trước, cô xem một chút liền có thể hiểu.
Trong khoảng thời gian này, cô đều là đang học qua kiến thức của năm nhất, đằng sau còn chưa có nhìn đến, nhưng đằng trước đã xem qua khá kĩ rồi.
Cô cũng không phải người quá ác cảm với việc học, Tô Hạ nói học là cô liền bắt đầu tập trung hơn hẳn, đầu tiên là quét qua đề mục, sau đó lại nói với Tô Hạ: “Bút.”
Tô Hạ quay qua tìm bút cho cô.
Sau đó liền thấy cô nằm ở trêи bàn, bắt đầu làm đề.
Hắn bất quá chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cô còn thật sự ngồi viết.
Tô Hạ không cam lòng trải qua thời gian ở chung với cô một cách lãng xẹt như vậy, ở bên người không ngừng quấy nhiễu cô.
Mới đầu Vân Phiếm Phiếm còn có thể hăng hái, nhưng lúc sau, bởi vì quá buồn ngủ, hơn nữa còn bị Tô Hạ quấy nhiễu cho nên cô liền buông bút, quay đầu cắn môi khó xử nói với Tô Hạ: “Anh có thể yên lặng một chút được không? Hay là anh đi chơi game đi? Em muốn nghiêm túc làm bài.”
Tô Hạ tự vác đá nện vào chân mình, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Hiện tại hắn đã biết, mặc kệ cô làm việc gì cũng dùng thái độ hết sức nghiêm túc mà làm.
Lần sau nhất định phải thận trọng từ lời nói tới hành động mới được.
Tô Hạ ngồi ở trêи thảm chơi game, sợ quấy rầy tới cô, hắn còn đem âm lượng trò chơi giảm tới mức nhỏ nhất, cơ hồ là chẳng nghe thấy cái gì.
Vân Phiếm Phiếm còn đang rất tập trung, thế nhưng hắn lại tập trung không nổi.
Đánh một lát liền nhìn không được quay qua nhìn cô, chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt, có đôi khi gặp được đề hơi khó, cô sẽ nhíu mày cắn bút tự hỏi, cánh môi cũng gắt gao mím lại.
Chờ giải được đề bài đó, mày cô lại giãn ra, một bên má lúm đồng tiền như ẩn như hiện ở bên má.
Tô Hạ dời lực chú ý ra khỏi người cô, nhìn về nhân vật trong game đã thấy nó chết từ bao giờ.
Qua vài lần, Tô Hạ cũng lười chơi nữa, dù sao hắn chơi game cũng chỉ là muốn nhìn cô, chi bằng trực tiếp nhìn cô luôn cho rồi.
Vì thế hắn liền chuyển người sang phía bên kia, cằm gối ở trêи đầu gối, hai mắt ngẫu nhiên sẽ chớp một chút, đại đa số đều nhìn thẳng vào gương mặt của cô.
Vân Phiếm Phiếm dừng một chút, thật lâu sau mới cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Lúc cô nhìn qua thì gương mặt Tô Hạ đã tràn đầy ủy khuất, trong ánh mắt đều là: Anh rất buồn chán.