#Do not reup#
– ——————————-
Trong căn phòng nhỏ hẹp, ánh sáng mơ mơ hồ hồ, bóng đèn nhỏ trêи đỉnh đầu chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng được đến bên mép giường.
Toàn bộ căn phòng chỉ có một cái bàn và một chiếc giường.
Cố Lê nằm ở trêи bàn, đem QQ đã gỡ khỏi điện thoại download lại một lần nữa.
Rất nhanh, trêи giao diện tin nhắn thoại đã tràn ngập tin nhắn từ cô.
Hắn nhìn hết từ cái đầu tiên cho tới cái gần đây nhất.
Thì ra cô cũng không có cố ý phớt lờ hắn, mà là thật sự có việc.
Mỗi ngày cô đều nhắn tin cho hắn.
Cô nói, cô quan tâm hắn.
Trong lòng Cố Lê lập tức như bị thứ gì đó lấp đầy, toàn bộ ủy khuất phía trước đều tan thành mây khói, chỉ còn dư lại những vui mừng không kể siết.
Lúc lướt tới chỗ cô chụp lại ảnh nhà mình, hắn mới dừng lại.
Cô đã tới nhà hắn.
Cố Lê cũng không tò mò tại sao đối phương lại biết nhà hắn, cô tựa như hiểu rất rõ tình huống của hắn, chỉ là…
Nghĩ tới tối ngày hôm đó, hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, lưu lại một căn phòng toàn vở bài tập bị xé, còn có một câu nói kia.
Lúc ấy chỉ có một mình hắn ở trong căn phòng lạnh như băng, ngay cả cơm cũng không ăn, trừ việc cảm thấy nhớ bà nội ra thì cũng chỉ nhớ tới một mình cô.
Nếu như cô đã tới đó, vậy có phải cô đã thấy được toàn bộ rồi hay không?
Cô đã thấy được một mặt điên cuồng và chật vật của hắn.
Nghĩ đến đây, Cố Lê mím môi, còn chưa nhìn thấy cô đã bắt đầu có chút khẩn trương.
Hắn không trả lời lại cô, cho dù hiện tại hắn rất muốn liên hệ với cô, thế nhưng hắn vẫn cố ép mình nhịn xuống.
Trêи bàn có một cái hộp, hắn mở hộp ra, bên trong cũng chẳng phải đồ vật hiếm lạ gì, chỉ có mấy bọc tiền cùng với một lọ thuốc.
Đây là những gì cô đã cho hắn.
Lúc ấy hắn cũng định để lại những thứ này ở đó, coi như là làm hồi ức, nhưng chung quy lại thì hắn vẫn không bỏ được.
Hiện tại ngẫm lại, thật may là hắn còn mang theo nó, bằng không nếu cô thấy được thì nhất định sẽ phát hiện mình đã sớm biết cô là ai.
Cố Lê lấy đồ vật ra nhìn một lượt, lại thật cẩn thận cất vào.
Bên cạnh đặt một tấm poster, bên trêи là một cô gái mặc bộ lễ phục màu champagne, quanh eo điểm xuyến vài hạt kim cương lấp lánh, trêи tóc cài đồ trang sức, làn da tuyết trắng lộ ra một tầng phấn sắc nhàn nhạt. Tư thái cô ưu nhã, ánh mắt trong suốt, cả người tựa như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.
Bên góc phải ở phía dưới có ký tên: Hứa Vi Nùng.
Sau khi biết cô là ai, hắn mới phát hiện, thì ra bên người hắn nơi nơi đều là cô.
Bên trong trung tâm thương mại cũng có cô, ở hiệu sách cũng thấy được cô.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt lên môi người trêи poster, phảng phất như có thể cảm nhận được độ ấm từ đôi môi kiều diễm đó.
Cố Lê nghĩ, lần này hắn sẽ tự mình đi tìm cô, đi tới bên cạnh cô.
Từ lúc Cố Lê mất tích tới nay đã hơn một tháng, tin nhắn Vân Phiếm Phiếm gửi đi hắn cũng không đáp cái nào.
Cô có chút mất mát, cũng may hoa văn màu đen trêи vòng tay cũng không tăng lên nữa.
Cái này chứng tỏ Cố Lê đã ổn định sinh hoạt rồi.
Vân Phiếm Phiếm đi vào nơi này lâu như vậy, vẫn luôn dành thời gian cho Cố Lê. Bây giờ Cố Lê biến mất, cô lại có chút không biết nên làm gì.
Chờ tới khi bộ phim quay chụp xong, cô phải đi tìm Cố Lê.
Nghĩ như vậy, bản thân cô liền có động lực hơn hẳn.
Nửa tháng sau, bộ phim đã chuẩn bị đóng máy, cảnh quay ở phim này cũng không quá rườm r à cho nên quá trình quay chụp cũng cực kỳ thuận lợi. Sau khi đóng máy hai ngày sau, toàn bộ người trong đoàn làm phim đều được mời đi tham gia phỏng vấn.
Thân là nữ chính, Vân Phiếm Phiếm chắc chắn phải có mặt.
Đêm đó, cô cùng một vài nhân vật chủ chốt cùng nhau tiếp nhận phỏng vấn.