#Do not reup#
– ———————————–
Vân Phiếm Phiếm gật đầu, nói: “Ừm, tớ cũng không thật sự xem cậu là bạn. Diệp Hinh, chúng ta dừng lại ở đây đi, cứ như thế này là được rồi.”
Cô xoay người, cũng không có quan tâm tới Diệp Hinh đã dại ra ở phía sau.
Lúc sau cô liền nhìn thấy Tô Hạ.
Tô Hạ đang đi về phía cô.
Vân Phiếm Phiếm lập tức cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, vốn là định kết thúc như vậy, nhưng vẫn cảm thấy rất ủy khuất, cái loại ủy khuất này dâng lên ở trong lòng, lan ra khắp toàn thân khiến hai mắt cô cũng nhịn không được mà nóng lên.
Cô quay đầu lại, Diệp Hinh thấy cô vòng trở về, tầm mắt liền dừng ở trêи mặt cô
Vân Phiếm Phiếm đổi thái độ trong tích tắc, hung tợn nói: “Tớ nói lại một câu cuối cùng, Tô Hạ là của tớ, cậu đừng mơ tới anh ấy nữa, tạm biệt!”
Thiếu nữ nổi giận đùng đùng quay người rời đi.
Bước chân mới đầu cũng chỉ là hơi dồn dập, đến lúc sau lại biến thành chạy vội.
Cô mặc một cái áo khoác màu trắng, bên trong là áo dệt sam, áo khoác không thắt nút, theo từng bước chân của cô mà vạt áo không ngừng bay ra phía sau.
Diệp Hinh trơ mắt nhìn cô nhào tới ôm ấp với người kia.
Người nọ mặc một cái áo giống như cô, thân ảnh thon dài nhanh chóng bao bọc lấy thân thể bé nhỏ ngay khi vừa lao tới.
Cô vùi đầu vào trong ngực hắn, thật lâu cũng không có ngẩng lên.
Người kia cũng không nói chuyện, duỗi tay sờ sờ đầu cô, chờ tới khi nhìn thấy Diệp Hinh, trêи mặt hắn liền lộ ra một tia thông suốt.
Diệp Hinh thậm chí còn có thể nhìn thấy một tia may mắn xuất hiện trêи mặt hắn, thật giống như là bảo bối của hắn rốt cuộc cũng chỉ thuộc về một mình hắn thôi vậy.
Người kia, là Tô Hạ.
Cô thích Tô Hạ, cô đã từng ảo tưởng qua vô số lần, cho dù chỉ là một cái ôm cũng rất tốt rồi.
Hiện tại lại thật sự trở thành vọng tưởng.
Diệp Hinh không muốn để người khác thấy mình chật vật như thế này, sống lưng thẳng tắp, xoay người rời đi.
Cô tự nói với chính mình, cũng không có gì ghê gớm cả, không phải chì là một đứa bạn "hờ" thôi sao? Cô gái kia cũng giống mấy nữ sinh bên khu Nam, chính là khinh thường mình từ trong xương cốt, bọn họ đều chưa từng xem cô là bạn bè, cô hiểu rất rõ điều đó.
Mất đi cũng chẳng sao cả.
Tô Hạ chỉ liếc nhìn Diệp Hinh một cái liền thu hồi ánh mắt, hắn rất hiểu bạn gái nhà mình, cô rất ít khi có cảm xúc mạnh như vậy, nếu có, khẳng định là đã có chuyện xảy ra.
Nhìn đến cô gái ban nãy đứng ở chỗ kia, hắn cuối cùng cũng hiểu.
Tuy trong lòng có chút vui vẻ vì cuối cùng cô cũng chỉ là của mình hắn, thế nhưng cũng không khống chế được mà đau lòng cho cô, bởi vì cô đang tổn thương.
Hắn còn nhớ rõ lúc cô mua điện thoại, đáy mắt hiện lên đều là vui sướиɠ, hắn thậm chí còn cảm thấy đố kỵ.
Hiện tại, nét vui sướиɠ đó cũng không còn nữa.
Vân Phiếm Phiếm cọ mặt vào ngực hắn, một lúc sau mới ngẩng đầu.
Cô không có khóc, nhưng khóe mắt lại hồng hồng, giống như sắp khóc.
Vân Phiếm Phiếm cũng không nói chuyện đã xảy ra cho Tô Hạ biết, chỉ ủy khuất làm nũng: “Tô Hạ, em chỉ còn mỗi mình anh.”
Tô Hạ lại ôm cô vào trong ngực, lỗ tai Vân Phiếm Phiếm dán ở trêи người hắn, cô có thể nghe thấy lồng ngực hắn đang chấn động, sau đó cô lại nghe thấy Tô Hạ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tô Hạ nói: “Một mình anh là đủ rồi, anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em lại.”
Vân Phiếm Phiếm nghe thấy thế, sương mù trong lòng dần dần tan đi.
Không sai, cô còn có hắn ở bên cạnh mà.
Hơn nữa, cô còn có Tiểu Bạch Thái nữa.
Vân Phiếm Phiếm: “Tiểu Bạch Thái, ngươi thật tốt.”
Tiểu Bạch Thái: “Ký chủ đại nhân bỗng nhiên khen làm người ta ngại nha.”
Nhưng mà vẫn rất vui vẻ.”