#Do not reup#
-------------------------------
Lục Trầm nhìn chằm chằm cái ót của nàng, thấy nàng chậm chạp không chịu quay đầu qua nhìn mình.
Thanh âm hắn hơi thấp, hỏi nàng: "Muội giúp ta xoa thuốc xong cũng không giúp ta sửa lại y phục sao?"
Vân Phiếm Phiếm vốn dĩ chính là muốn giúp hắn sửa lại y phục, nhưng bởi vì tình huống phát sinh sau đó mà khiến nàng quên mất chuyện này. Lúc này Lục Trầm vừa nói, nàng mới nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Vừa định giúp hắn sửa lại thì liền thấy Lục Trầm ngẩng đầu lên.
Cần cổ thon dài lộ ra đường cong duyên dáng, nàng có thể theo cổ áo của hắn mà nhìn thấy xương quai xanh.
Chỉ nhìn thoáng qua một chút, cũng không kịp suy nghĩ gì thì cổ tay nàng đã bị người khác nắm lấy.
Khóe môi nóng lên, hai người cũng không động.
Vân Phiếm Phiếm nhắm chặt mắt lại, lông mi run đến lợi hại.
Lục Trầm hôn một cái tượng trưng lên môi nàng, lại thấy nàng khẩn trương cho nên chỉ lướt qua một cái rồi thôi.
Cánh môi nàng quả nhiên giống với trong tưởng tượng của hắn, vừa mềm vừa ngọt.
Cái bánh quế hoa ở trong túi tiền của nàng, cũng không thể so với nàng.
Trên môi bỗng nhiên không còn hơi ấm nữa, Vân Phiếm Phiếm lặng lẽ mở một mắt, liền thấy Lục Trầm đang nằm sấp xuống.
Thấy Vân Phiếm Phiếm nghi ngờ nhìn mình, Lục Trầm miễn cưỡng cười cười, bất đắc dĩ nói: "Không còn sức nữa, lưng đau quá."
Xong rồi, hắn đây là đang làm nũng với mình sao?
Vậy nàng nên làm thế nào đây?
Hôn một cái sao?
Vân Phiếm Phiếm liếc Lục Trầm, lúc này sắc mặt Lục Trầm không tái nhợt như trước nữa, hai má hiện lên một tầng đỏ ửng, cũng không biết là do nóng hay là thế nào, trong mắt còn có tầng sương mù mỏng, lông mi vừa dài vừa mỏng, lộ ra đôi con ngươi lấp lánh ánh nước.
Vẫn là... hôn hắn thêm lần nữa đi.
Vân Phiếm Phiếm cúi đầu, hôn một cái lên môi hắn.
Hai mắt nửa mở của hắn bỗng nhiên mở lớn, sương mù bên trong tan đi, lại nhiều thêm một tia ý vị khác.
Bàn tay nắm lấy cổ tay nàng cũng không hề buông ra, lúc này còn dùng thêm chút sức lực.
Vân Phiếm Phiếm vừa định rời đi, liền bị Lục Trầm kéo lại, cả người ngã nhào vào trong ngực hắn.
Hắn không cho nàng cơ hội rời đi, đôi môi dùng đủ loại góc độ xâm nhập sâu vào môi nàng, đoạt lấy địa bàn thuộc về nàng.
Chờ tới khi Lục Trầm buông nàng ra, nàng cảm thấy môi mình vừa đau vừa tê, phỏng chừng là đã sưng lên rồi.
Lục Trầm hơi nhíu nhíu mày, cũng không hé răng, trên mặt dường như có mồ hôi mỏng xuất hiện.
Một lúc lâu sau, hắn lại cười: "Lần này thật sự không còn sức lực nữa."
Sau khi cười xong, hắn nhìn thẳng vào Vân Phiếm Phiếm, nụ cười trên mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
"Cẩn Cẩn, cái hôn vừa rồi, là thương xót, hay là thích?"
Hắn có thể uyển chuyển hỏi, hoặc cũng có thể không hỏi và làm như không biết để tránh cho quan hệ của hai người trở nên căng thẳng.
Nhưng có lẽ là do hắn quá thiếu đi sự ấm áp, cho nên sau khi nàng xuất hiện ở bên cạnh thì hắn chỉ muốn hấp thụ hết tất cả những ấm áp của nàng mà thôi.
Sau khi hỏi xong, Lục Trầm liền hối hận.
Đáng ra hắn không nên hỏi mới đúng.
Nếu kết quả là thứ hắn không muốn nghĩ tới kia, hắn cũng không biết mình nên làm gì nữa.
Hắn biết bản thân mình nhất định sẽ không buông nàng ra, trừ hắn, hắn sẽ không để nàng gả cho bất cứ nam nhân nào khác. Nhưng nếu nàng chỉ xem hắn như ca ca, vậy hắn phải làm sao?
Vân Phiếm Phiếm nhìn hoa văn trên vòng tay.
Một lúc lại đen, một lúc lại trắng, một giây trước vừa rút đi, một giây sau màu đen đã chiếm lấn.
Sao lại thế này? Tại sao mỗi lần giá trị hắc hóa tăng đều là vào lúc đối phương đang hỏi nàng một vấn đề gì đó chứ?
Chẳng lẽ nàng là nguyên nhân khiến Lục Trầm hắc hóa?
Vân Phiếm Phiếm thiếu chút nữa hù chết chính mình.
Thân thể nàng run rẩy theo, nhìn đôi mắt lập lòe không ngừng của Lục Trầm.
Cảm xúc sợ hãi của nàng lọt hẳn vào trong mắt của Lục Trầm, bàn tay nắm lấy tay nàng lập tức cứng đờ.