– ——————————
Ngón tay Vân Phiếm Phiếm gãi gãi mặt, hỏi: “Máy tính làm sao?”
“Bên trong có trò chơi, trêи bàn có folder, em nhìn một chút là hiểu, lên tầng chơi trước đi?”
Lúc trước chơi game với Tô Hạ cũng đều là do cô chọn trò chơi, mặc dù cũng chỉ là mấy trò chơi dành cho con gái, rốt cuộc thì cô cũng không giỏi chơi game lắm.
Nhưng bây giờ lại biến thành chơi trêи máy tính.
“Vậy được.”
Vân Phiếm Phiếm chậm rãi lên lầu.
Bởi vì không phải biệt thự cho nên phòng cũng nhỏ hơn rất nhiều, trong phòng trừ giường với tủ quần áo ra thì cũng chỉ có một cái máy tính bàn, trước đó trong phòng ở Tô gia còn có một kệ sách lớn cùng một cái bàn uống trà nữa.
Bất quá cũng không biết có phải do Tô Hạ cố ý trang trí hay không mà ở chỗ đuôi giường rất giống với đuôi giường trong phòng cũ của hắn, cũng có một miếng thảm ở trêи đất.
Cô cởi giày ra, đạp lên thảm, lông tơ cọ xát dưới lòng bàn chân, gan bàn chân hơi ngứa.
Vân Phiếm Phiếm vẫn cảm thấy không quá thích hợp, cô hỏi Tiểu Bạch Thái: “Sao ta có cảm giác hai người họ cố ý đuổi ta đi vậy?”
Tiểu Bạch Thái ngây thơ trả lời: “Có sao? Chắc là không đâu, bọn họ chẳng phải đang nấu cơm à?”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy chuyện chắc chắn như cô nghĩ, tức khắc mắng Tiểu Bạch Thái: “Cái đồ ngốc nhà ngươi…”
Nhíu mày ngưng thần suy nghĩ một hồi lâu, cô mới tiếp tục nói, “Ngốc bạch ngọt!”
Tiểu Bạch Thái liền cảm thấy là mình đang được khen, ký chủ khen nó vừa trắng vừa ngọt đó, nó nghĩ nghĩ một chút liền tự động bỏ qua cái ký tự đầu tiên đi.
Vân Phiếm Phiếm suy nghĩ cẩn thận xong cũng không có tức giận nữa, càng không có ý định xuống nghe trộm hai người nói chuyện. Nếu bọn họ đều lựa chọn không nói cho cô thì nhất định là có chuyện quan trọng cần bàn với nhau, đến lúc đó Tô Hạ khẳng định sẽ nói cho cô biết.
Nghĩ như vậy, cô liền mở máy tính ra.
Trêи mặt bàn có rất nhiều folder, trong đó có một cái folder, bên trêи là hai chữ “Trò chơi”.
Cô đem chuột chuyển qua một bên, click mở, sau đó lại thấy một folder không có tên.
Những folder khác đều có tên, duy chỉ có cái này là không có, cái folder này có gì đặc biệt sao?
Có chút tò mò, cô do dự trong chốc lát, sau đó vẫn nhịn không được lòng hiếu kì, liền mở folder ra.
Bên trong folder có hai văn kiện nhỏ, một cái là văn bản, một cái là hình ảnh.
Cô mở file hình ảnh ra, bên trong cũng không phải hình gì khác, toàn bộ đều là ảnh của cô, có rất nhiều cái chụp trong trường, nhân lúc cô không chú ý liền chụp lén một bên sườn mặt, có rất nhiều ảnh chụp lúc cô đang ngủ, rất có ít ảnh chụp chính diện.
Cái này… toàn bộ đều là do Tô Hạ chụp?
Vân Phiếm Phiếm khó có thể tin được, Tô Hạ tuy rằng đối với cô ôn nhu nhưng trong mắt người ngoài, Tô Hạ là một người vô cùng cao lãnh, hơn nữa cô cũng không thể tưởng tượng được Tô Hạ sẽ làm loại chuyện như chụp lén này.
Rốt cuộc thì mỗi lần gặp mặt Tô Hạ ở trường, hắn đều là đứng ở nơi xa, giống như lan chi ngọc thụ*, cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh mà tốt đẹp, chỉ đứng xa xa nhìn hắn cũng cảm thấy trong lòng mềm thành một mảnh.
*Lan chi ngọc thụ: thanh tao, phóng khoáng.
Một Tô Hạ như vậy mà lại chụp lén mình?
Ngón tay Vân Phiếm Phiếm có chút run, hoảng loạn muốn tắt folder đi, lại không cẩn thận ấn mở văn bản ở dưới.
Sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, tâm Vân Phiếm Phiếm bắt đầu không khống chế được mà kinh hoàng. Mới nhìn có một đoạn thôi mà mặt cô đã nóng vô cùng, phảng phất như đập một quả trứng lên đó cũng có thể nướng chín được.
Cô đỏ mặt tắt văn bản đi.
Nhưng trong đầu lại luôn nghĩ tới những hình ảnh cùng những lời trong đoạn văn bản đó.
Tô Hạ… thật là…