Thẩm Ngọc bởi vì chạy gấp, mồ hôi của y thấm ướt cả tóc, dính ở trên gò má ửng đỏ, bên trong nhà giam bỗng nhiên yên tĩnh đến không có một tiếng động, chỉ còn tiếng thở dốc đầy lo lắng của y.
Đáng tiếc vẫn là y tới chậm một bước, nhìn thấy chính là thi thể đẫm máu của mẹ, cùng với binh khí uống máu của Quân Huyền Kiêu.
".....Ngọc Nhi."
Quân Huyền Kiêu có một tia hoảng loạn, theo bản năng đem trường mâu thu lại về phía sau lưng, nhưng chính hành động này của hắn càng dễ khiến cho người khác hiểu lầm. Quân Huyền Kiêu thầm nói mình sóng to gió lớn nào cũng từng gặp qua, lúc này lại khó hiểu có chút khiếp đảm, hắn sợ Thẩm Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này.
Thẩm Ngọc toàn thân huyết sắc chớp mắt trút hết, Quân Huyền Kiêu rõ ràng nhìn thấy mặt y phủ kín một tầng tử khí, trắng bệch như tờ giấy, ngay cả sắc môi cũng hiện ra màu xám tro, Thẩm Ngọc hoảng sợ trợn to mắt, như muốn nhỏ máu.
"Ta, ta cũng vừa mới tới...."
Quân Huyền Kiêu không biết mình chột dạ cái gì, kiêu ngạo như hắn, lần đầu tiên chủ động giải thích, ngay cả lúc Thẩm Ngọc hiểu lầm hắn bắt đi Thẩm mẹ, hắn cũng lười giải thích rõ.
Thẩm Ngọc cũng không để ý gì tới hắn, giờ khắc này Thẩm Ngọc như là ngăn cản âm thanh từ bên ngoài, y tập tễnh từng bước từng bước đi đến thi thể trước mặt, quỳ trên mặt đất, ôm lấy thi thể mẹ, dùng sức ôm vào trong ngực.
Nhưng là vô luận y có dùng sức thế nào, mẹ cũng không thể sống lại nữa, mở miệng nói chuyện, đối với y hỏi han ân cần. Mặt Thẩm Ngọc dính thật sát vào làn da của mẹ, y hy vọng xa vời mà hấp thu một chút nhiệt độ còn sót lại, giả tưởng như mẹ vẫn còn sống. Mỗi mùa đông ở Thẩm phủ đều dài đằng đẵng, khi còn bé tay Thẩm Ngọc bị đông cứng đến đỏ tím, mẹ sẽ cầm lấy tay y khép lại cho vào ống tay áo, sưởi ấm cho y, mặc cho bản thân nàng bởi vì làm việc khó nhọc, tay cũng đã sớm bị cóng đến da bị nẻ, nứt ra chảy máu.
Mẹ là tất cả của y, như một cây dù bảo vệ y, y gây ra tai họa, là mẹ thay mình bị phạt, Thẩm Ngọc luôn cảm thấy, mẹ sẽ như vậy che chở y một đời một kiếp.
Thẩm Ngọc vuốt vuốt tay của mẹ, bởi vì ở Thẩm phủ làm việc khổ cực nhất, nhận công việc nặng nhọc nhất, trên tay của nàng dày đặc những vết chai.
Trong ký ức của y, mẹ khi còn trẻ rất xinh đẹp, có một đôi mắt sáng ngời, ở Thẩm phủ cuộc sống khó khăn, nàng già yếu rất nhanh, bất quá mới bốn mươi tuổi, mái tóc dài đã trở nên bạc trắng, da bởi vì dầm mưa dãi nắng mà xanh xao vàng vọt.
"Mẹ, đợi con lớn rồi, sẽ cố gắng kiếm thật nhiều bạc, thay mẹ con ta chuộc thân, chúng ta đừng lại muốn làm tiện nô, người nơi này đều không thích chúng ta."
Đây là Thẩm Ngọc từng dùng ngôn ngữ bằng tay nói, mẹ còn khen y hiểu chuyện, nói được, vậy ngươi mau ăn hết trứng gà, như vậy mới có thể lớn nhanh được.
Thẩm Ngọc cầm lấy quả trứng gà mẹ trộm được từ trong phòng bếp, mặc dù thèm đến chảy cả nước miếng, vẫn là đưa cho mẹ. Mẹ không ăn, nói là không thích.
Thẩm Ngọc tuổi còn nhỏ, cho là mẹ thật sự không thích ăn trứng gà, buổi chiều lúc ngủ nửa mê nửa tỉnh, lại nhìn thấy mẹ đang ăn trứng y còn dư lại trên vỏ, trên đó còn lưu lại một ít lòng trắng.
Vì vậy Thẩm Ngọc hận không thể một ngày liền lớn lên, nhưng là y càng lớn càng rước lấy nhiều phiền phức, hầu hết hạ nhân ở Thẩm phủ, nhìn thấy Thẩm Ngọc chung quy phải trêu đùa y, bắt y cởi y phục, mẹ vào lúc này cũng trở nên rất cứng rắn, đem những người kia đánh chạy, nàng rõ ràng là một nữ nhân mềm yếu, bởi vì bảo vệ Thẩm Ngọc, lại khí lực kinh người, cái gì cũng không sợ.
Thẳng đến lúc Thẩm tri phủ để cho y thay đại tiểu thư lên kiệu hoa, mẹ khóc cả một đêm.
"Hài nhi, con tới vương phủ phải thuận theo tâm ý của chủ nhân, hắn muốn như thế nào con chỉ có thể đáp ứng, coi như là đánh con mắng con, con cũng không được nản lòng nghĩ quẩn, mẹ chỉ mong con sống trở về."
Thẩm Ngọc rất nghe lời, Trấn Bắc Vương bảo y làm gì y làm đấy, gãy tay hay bị thương cũng không quan trọng, Trấn Bắc Vương mặc dù hung ác, thế nhưng hắn không giết chết mình. Bởi vì mẹ đang chờ y trở về.
"Mẹ, con đã trở về... Người vì sao không chờ con....." Thẩm Ngọc hai hàng nước mắt rơi xuống, y áp sát vào mặt của mẹ.
Sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bọc nhỏ vải thô, bên trong là thỏi quan ngân nặng trình trịch, chính là lúc rời khỏi vương phủ, mặt dầy đi đòi Trấn Bắc Vương.
"Mẹ, người xem, con đã góp đủ tiền chuộc thân, chúng ta sau này không cần phải làm tiện nô nữa, chúng ta có thể ở phòng của mình, con lớn rồi, có thể gánh vác rất nhiều việc, còn có thể đi ra ngoài làm tiểu nhị kiếm tiền công, cũng có thể nuôi hai mẹ con chúng ta...Mẹ người cầm đi... Người làm sao không cầm..."
Thẩm Ngọc cầm thỏi quan ngân cất giữ bên mình đã lâu đặt vào trong lòng bàn tay mẹ, thế nhưng nàng không có nắm tay lại, cũng sẽ không vui vẻ xoa xoa đầu Thẩm Ngọc, nói con ta thật hiểu chuyện. Sau này cũng không thể nhìn thấy nữa.
Thẩm Ngọc đột nhiên cảm thấy rất sợ, ánh mắt y mờ mịt, nếu như sau này không có mẹ, y một mình ở trên cõi đời này, phải đi đâu đây?
Quân Huyền Kiêu nhìn thấy thỏi quan ngân trong tay Thẩm Ngọc, nhớ tới gì đó, đột nhiên hiểu vì sao Thẩm Ngọc ngay cả tự tôn cũng không cần, bò cũng phải bò đến trước mặt hắn đòi bạc.
Nén bạc này hiện tại trở nên rất chướng mắt.
Quân Huyền Kiêu cho là Thẩm Ngọc mềm yếu, có thể tùy ý thao túng, lúc bình thường cũng là dáng vẻ bảo sao nghe vậy, nhưng hóa ra y sống còn muốn có cốt khí hơn cả người bình thường.
"Ngọc Nhi....."
Quân Huyền Kiêu cuống họng lạnh lẽo, Thẩm Ngọc giữ động tác này đã rất lâu rồi, hắn có chút lo lắng, đưa tay xoa nhẹ vai của y.
Thẩm Ngọc đột nhiên quay đầu lại, miệng phát ra tiếng gào thét, hướng Quân Huyền Kiêu giương nanh múa vuốt, ngũ quan y dùng sức lôi kéo, đôi mắt hằn lên tia máu, giống như một con thú nhỏ nổi điên bảo vệ thi thể mẹ mình.
Y không có cảm giác an toàn, đối với mọi thứ bên ngoài căng thẳng đề phòng.
"Ô ô -- ách a----"
Đây là lần thứ hai Thẩm Ngọc phát ra tiếng khóc, âm thanh khàn cả giọng, đây là âm thanh lớn nhất y có thể kêu ra. Người câm cũng sẽ tan nát cõi lòng, chỉ là bọn họ đa số thời gian đều ẩn nhẫn không kêu ra, tự mình yên lặng nuốt xuống khổ sở, mãi đến khi triệt để vỡ đê, tâm y đã thiên sang bách khổng.
*Thiên sang bách khổng: thủng ngàn lỗ, đau thấu tâm can, đầy khuyết điểm, bị phá hủy rất nghiêm trọng.