"Tiểu mít ướt, ngươi không thể nuôi nó lớn chỉ bằng cách ôm nó được, ngươi phải cho nó ăn."
Lễ Khanh nghĩ thấy cũng đúng, hỏi: "Vậy ta mang cơm của ta cho nó nhé."
"Không được!" Kỳ Ngọc phản đối, "Nó ăn của ngươi rồi, ngươi làm sao mà lớn được?"
Đợi lúc Kỳ Ngọc ngăn cản xong thì đã muộn, Lễ Khanh tự chia đồ ăn của mình ra một nửa thả vào trước mặt cục tròn trắng.
Nhưng sau khi vật nhỏ ngửi ngửi lại không có chút hứng thú nào, hất đầu nhỏ qua một bên.
"Ngươi xem, ta đã nói rồi đồ ăn mỗi ngày của ngươi toàn đồ chay, ngay cả chó cũng chê khó ăn."
Lễ Khanh hừ hừ liếc hắn một cái.
"Ngươi nghe ta đi, làm gì có con chó nào thích ăn rau xanh? Nó phải ăn thịt!"
"Ta không có thịt." Lễ Khanh nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Ngọc.
Kỳ Ngọc dựng thẳng lưng, vội nói: "Ta cũng không có thịt cho nó ăn, chính ta ăn còn chưa đủ no đâu! Cha nhỏ không cho ta ăn quá nhiều."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lễ Khanh rầu rĩ, mắt thấy Tiểu Trư không ăn không uống thì không ổn, nó sẽ bị đói chết mất.
"Có ta ở đây, còn sợ không có thịt ăn?" Kỳ Ngọc vỗ vỗ ngực.
"Vậy ư, ngươi còn có thể đi săn?"
Kỳ Ngọc nhảy lên vỗ đầu cậu: "Ta tự có biện pháp, đồ mít ướt ngốc!"
Nhóc cao nghe thấy tiếng bàn của mình bị đá, theo bản năng che mặt đứng dậy.
"Nè! Thức ăn mặn của ngươi đâu! Cho ta một phần."
Nhóc cao lấy từ trong hộp cơm ra một miếng chân giò ngâm tương.
"Điện hạ mời từ từ dùng bữa..."
Kỳ Ngọc gãi gãi đầu, nhóc cao nghe lời biết điều như vậy, hắn cũng không tiện đánh nó, chỉ lấy chân giò ngâm tương đi.
Nhóc cao thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn thông minh, đã chuẩn bị thêm một phần, như vậy khi bị cướp vẫn có miếng ăn.
"Ngươi vẫn còn à?" Kỳ Ngọc từ sau đầu ló ra, "Vừa hay, nhà ta có thêm một miệng ăn."
Một miếng chân giò ngâm tương khác của nhóc cao cũng không cánh mà bay.
Tiểu Trư được cho một miếng chân giò, lập tức thích thú, vẫy cái đuôi nhỏ, ôm chân giò gặm, đáng tiếc răng nó chưa mọc hết, hì hì hục hục nửa ngày cũng chỉ gặm được một chút thịt.
"Ăn đi ăn đi!"
Lễ Khanh ở bên cạnh nhìn nó gặm chân giò, còn vui hơn chính mình được ăn.
Hai mắt cậu tỏa ra lấp lánh, càng nhìn cục tròn nhỏ càng yêu thích, thức ăn của bản thân chỉ ăn mấy miếng.
Cuối cùng cũng gặm hết thịt trên chân giò, Tiểu Trư quay đầu cọ vào tay Lễ Khanh đòi ăn.
"Được được được, vẫn còn đây, cho ngươi ăn no!!"
Lễ Khanh cao hứng quay đầu cầm, kết quả trong hộp cơm đã trống không.
"Chân giò đâu?" Lễ Khanh ngạc nhiên nói.
"Không biết, không phải Tiểu Trư ăn hết rồi sao?" Kỳ Ngọc lau vệt dầu mỡ trên miệng, "ợ" một cái cho đỡ tức bụng.
Không nói cái khác, đồ ăn trong phủ tên nhóc cao quả thực không tệ.
Nghe nói là do lão ngự trù của Ngự thiện phòng đã xuất cung làm.
"Ngươi đúng là" Lễ Khanh dở khóc dở cười, "Đến cả đồ ăn của Tiểu Trư cũng cướp."
"Ngươi hiểu nhầm rồi, nó không thể ăn quá nhiều."
Kỳ Ngọc ngồi dựa lên nhuyễn tháp, mới làm dịu được chút trướng bụng.
"Nói hươu nói vượn, nó còn chưa được ăn no đâu!"
Kỳ Ngọc nghiêm túc nói: "Nhất định là nó vẫn chưa cai sữa, bỗng nhiên ngươi cho nó ăn quá nhiều đồ ăn dầu mỡ, nó không bị đi ngoài mới lạ."
"Hình như ngươi nói cũng có chút đạo lý." Lễ Khanh bán tin bán nghi.
Kỳ Ngọc "xùy" một tiếng: "Không phải có chút, ngươi nhớ lại lão phu tử xem, bị đi ngoài rồi đó, ta thấy lão lén ăn hai miếng chân giò ngâm tương, cho nên liền biết lão sắp sinh bệnh, nhất định là vì tham ăn."
"Thật sao?"
"Thật chứ...ợ."
"Không đúng." Lễ Khanh nhớ lại.
"Có gì không đúng?"
"Không phải ngươi nói là ban đêm ngươi quan sát tinh tượng sao?"
"À thì cũng có quan sát." Kỳ Ngọc nói sang chuyện khác, "Ngươi nhìn vì sao mọc trên bầu trời kia, sáng rực rỡ quá, giống như vừa mới ăn no căng vậy."
"Ban ngày ban mặt lấy đâu ra sao?" Lễ Khanh xì mũi coi thường.
"Có!"
"Sao ta không thấy?"
"Ban ngày mặt trời quá sáng, bị che mất rồi. Dù ngươi có nhìn thấy hay không, nó vẫn ở đó."
Lễ Khanh bội phục: "Ngươi biết nhiều thật."
"Cha nhỏ của ta nói cho ta đó."
Ngày thứ ba.
"Hôm nay lão phu tử vẫn chưa lên lớp sao?"
"Không tới được."
"Phong hàn vẫn chưa đỡ?"
"Đỡ thì đỡ rồi, chỉ là không đi đường được, hai chân vẫn còn run."
"Nếu vậy quả thật quá thảm rồi, có phải ta từng nói qua không?"
Dựa vào tính tự giác ham học vốn có của Lễ Khanh, cho dù phu tử không đến, cậu cũng phải tự học, nhưng Kỳ Ngọc lấy việc Tiểu Trư không có sữa uống, sẽ bị chết đói làm lý do, kéo cậu đi lang thang trên phố."
"Chúng ta đi tìm sữa bò ở chỗ nào?"
Lễ Khanh ôm Tiểu Trư, đi theo sau hắn, chỉ thấy hắn chơi bời loanh quanh hết chỗ này đến chỗ khác, cũng không thấy hắn hỏi chuyện sữa bò.
"Trong thành lớn như vậy, cuối cùng sẽ tìm được thôi, ngươi nhìn quả tú cầu kia, nó vừa to vừa tròn."
Tầm mắt Kỳ Ngọc lại bị nữ nhi của một hộ nhân gia ném tú cầu hấp dẫn rồi, nhưng Lễ Khanh chỉ một lòng một dạ để ý xem nơi nào có thức ăn cho Tiểu Trư.
"Ta không xem, ta phải đi tìm sữa bò."
"Nơi này có nè!"
"Đâu?"
"Hộ nhân gia lớn như này, chắc chắn có, thật đấy."
Lễ Khanh bĩu môi: "Những lúc ngươi nói thật đấy thông thường đều là giả."
Nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chờ Kỳ Ngọc đi chơi.
Kỳ Ngọc kéo cậu chen vào trong đám người, nhìn khuê nữ nhà người ta ném tú cầu.
"Ngươi thích không? Ta cướp lấy nó cho ngươi."
Lễ Khanh nhíu mày, "Ngươi cướp tú cầu nhà người ta làm gì?"
"Nếu ngươi thích, ta sẽ cướp lấy giúp ngươi nhé."
"Ta không thích."
"Ngươi không thích?" Kỳ Ngọc khó hiểu nói, "Đỏ đỏ hồng hồng, treo lên cho có không khí vui vẻ."
Lễ Khanh hiểu rồi, tên tiểu bá vương này hiểu biết nhiều, nhưng không có năng lực thưởng thức.
"Người nào cướp tú cầu là muốn thành hôn với nữ nhi nhà họ, ngươi muốn lấy nàng ấy?"
"Còn có cả cách giải thích này?"
Kỳ Ngọc bối rối một lúc, cái này liên quan đến kiến thức hắn chưa thấy được, hắn nhìn nhìn chiếc khăn đỏ đội đầu của khuê nữ.
"Ta không muốn." Kỳ Ngọc cười đùa nói, "Ta chỉ muốn tú cầu."
"Àiii!"
Lễ Khanh không kịp kéo hắn, Kỳ Ngọc đã chui vào trong biển người, bởi vì khuê nữ nhà kia đã chuẩn bị ném rồi, người xem náo nhiệt nhiều, người muốn cướp tú cầu cũng nhiều, Kỳ Ngọc ngắm chuẩn vị trí tú cầu rơi, liều mạng chui qua.
Mọi người giành tới đoạt lui, vóc dáng Kỳ Ngọc nhỏ, linh hoạt hơn người khác, một phát ôm trọn tú cầu.
"Ha ha ha, là một tên nhóc con!"
Phụ thân của khuê nữ kia cũng không tức giận, cười tủm tỉm gọi: "Nhóc con, ngươi cũng muốn lấy vợ à? Vậy chẳng phải khuê nữ nhà ta phải đợi ngươi mấy năm sao? Nó không đợi nổi đâu ha ha ha."
Kỳ Ngọc mãnh liệt lắc đầu: "Không muốn, khuê nữ nhà ngươi đến cả mặt cũng không dám để lộ, khẳng định rất xấu xí, ta không cần."
"Nói càn!" Lão đầu tức giận không nhẹ, "Vậy ngươi trả tú cầu lại đây."
"Người ta không cần, nhưng tú cầu thì ta muốn!"
Kỳ Ngọc nói xong, vội bỏ chạy, từ khe hở giữa đám người chui ra ngoài, người nhà kia vừa bực vừa buồn cười, không nghĩ tới gặp phải một tiểu tử ngang ngược như vậy, giữa dòng người đông đúc, sao mà đuổi theo tiểu tổ tông này được? Chỉ có thể cười mắng một trận thôi.
Kỳ Ngọc đầu đầy mồ hôi từ trong đám người chui ra ngoài.
"Tiểu mít ướt, ta..."
Giữa biển người nườm nượp này, nơi nào còn bóng dáng của Lễ Khanh?
"Hỏng rồi, người lạc đâu mất rồi...”