Đúng.
Thẩm Ngọc gật đầu, thừa nhận đến đương nhiên.
Đến phiên Hồng Liên ngạc nhiên không nói được gì, chỉ chỉ tay vào Thẩm Ngọc.
"Ngươi là một người ngu ngốc sao?" Hồng Liên khinh bỉ nói, "Ngươi không phải không biết chuyện phong lưu trước kia của Trấn Bắc Vương đi? Những thứ kia nam sủng mỹ thiếp, người nào không phải đối với hắn khăng khăng một mực muốn chết muốn sống? Bọn họ một người lại một người thay nhau chết, ngươi thấy Trấn Bắc Vương khi nào hoài niệm quá sao? Ngươi cho là ngươi so với bọn họ mạnh hơn ở chỗ nào?"
Thẩm Ngọc siết chặt tay, lòng bàn tay chuyển thành màu trắng xanh cho thấy lực đạo rất lớn.
Nhưng là...nhưng là Vương gia đối đãi với y so với khác không giống nhau, hắn từng nói thích mình, đem tên y ghi vào gia phả, "sinh cùng khâm chết cùng huyệt" mấy chữ vẫn còn rành rành ở trước mắt, tới hiện tại cũng chưa qua được bao nhiêu ngày giờ, tất cả đều đã tan thành mây khói.
Hồng Liên lời nói ra giống như kim châm, đâm rách tất cả những mộng tưởng hư vô của Thẩm Ngọc.
Tống Thanh không quen nhìn Hồng Liên hùng hổ dọa người, lên tiếng nói: "Vương gia có thật lòng hay là không, không phải do người như ngươi định đoạt. Đều nói kỹ nữ...." Tống Thanh cảm thấy lời nói không được ổn lắm, tạm dừng một lát lại tiếp tục nói, "Dù sao loại người giống như ngươi, làm sao hiểu được thế nào là thật lòng hay không thật lòng?"
"Ngươi là muốn nói kỹ nữ bạc tình làm trò tạp kỹ vô nghĩa?"
Hồng Liên tự mình bổ sung, dáng vẻ còn cười đến hết sức tự hào.
"May mắn là ta đã sớm giác ngộ ra một điều, trên đời này thứ đáng tin nhất chỉ có tiền, đến cả nam nhân...còn không bằng một chầu thịt heo kho tàu! Chỉ là nếu như gia muốn làm ân khách của ta, ngài chính là nam nhân tốt nhất trên đời này, ta đảm bảo đem ngài cung phụng giống như Phật Tổ vậy..."
Hồng Liên xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, diễu võ dương oai, vẻ quyến rũ hiện ra hết.
Tống Thanh không thích cùng người khác tranh cãi, coi như mỗi khi bị Hồng Liên khiêu khích đến nổi giận, cũng chỉ coi như là tửu sắc đầu bảng tiểu quan ở trong viện nhỏ hô mưa gọi gió, miệng lưỡi so với hắn lưu loát hơn nhiều lắm, có thể nói cho hắn nghẹn không nói ra được lời nào.
"Thế nào? Ta nói những lời như vậy khiến cho tiểu chủ nhà ngươi thương tâm, ngươi đau lòng rồi?"
Tống Thanh kìm nén tức giận nói, "Ngươi ngược lại có nhiều thời gian như vậy chi bằng đi ra đường ôm ôm kéo kéo thêm mấy vị khách nhân, tránh cho ngày nào đó Vương gia cũng đối với ngươi chán ghét, ở nơi này làm khó dễ một người không thể nói thì có bản lĩnh gì chứ?"
"Ta càng muốn ~"
Hồng Liên đắc ý hất hất đầu, đem hai hạ nhân bên ngoài gọi vào, nhìn quanh bốn phía, lấy tay chỉ từng đồ vật trong phòng.
"Cái này tráp ba chân*...này bình khổng tước**...đá trang trí này nữa, ta đều thích, đều dọn hết đi cho ta!"
Hồng Liên sai khiến, đi kiểm kê qua những vật bày biện ở Thiều Hoa Viện, sai người mang đi hết.
"Ngươi làm gì? Chủ tử gian phòng này là Trắc phi của Vương gia! Ngươi chẳng qua là trèo lên giường Vương gia được mấy lần, lại đã dám dĩ hạ phạm thượng?" Tống Thanh trợn trừng mắt.
"Nếu không phải được Vương gia cho phép, ta nào dám hung hăng ngang ngược như vậy? Vương gia nói, chỉ cần vật ta thích, đều có thể đem về sương phòng của ta, Tống đại gia, chức quan của ngươi cũng chưa đủ lớn đâu? Bảo vệ được tiểu chủ tử này của ngươi sao?"
Hồng Liên lấy mọi thứ đi là do Trấn Bắc Vương ra lệnh, thấy Tống Thanh im lặng, cười lạnh một tiếng tiếp tục bận bịu, "Còn cả mấy chậu than này nữa, ở chỗ ta lạnh hết sức, dù sao y ốm đau bệnh tật cũng không khỏi được, cũng dọn đi!"
Ngay cả than đốt cùng chậu đồng đều lấy đi hết, hai người hạ nhân dĩ nhiên không đủ dùng, Hồng Liên gọi tới mười mấy người, không bao lâu đã đem những đồ vật có trong Thiều Hoa Viện dọn đi hết.
Thời điểm Thẩm Ngọc khôi phục lại tinh thần, gian phòng đã trống rỗng không còn một vật, giống như tâm cảnh của y vậy.
Thật lòng sao? Đây có lẽ là thứ duy nhất mà y muốn mưu cầu, Thẩm Ngọc cho là mình đã đạt được, vì cái gì kể từ khi Diệp Đế bắt đầu Bắc tuần, tất cả mọi thứ đều thay đổi chứ?
"Nhất định là Vương gia không thấy được tâm ý của ta."
Thẩm Ngọc bừng tỉnh hiểu ra, từ trong lồng ngực lấy ra một vật, đứng dậy chạy ra Thiều Hoa Viện.
Chú thích
*Tráp ba chân: là vật nữ nhân ngày xưa dùng để đựng đồ trang điểm, vương công quý tộc mới có thể có được đồ vật này.
**Bình khổng tước