Hồng Liên chậc chậc hai tiếng, bước xuống giường, thân thể không che đậy đi qua trước mặt Tống Thanh, mặc dù dáng người gầy, nhưng thịt mông vừa tròn đầy vừa vểnh lên, Tống Thanh lại khô miệng đắng lưỡi một trận, vội vã ngoảnh đầu qua chỗ khác.
"Trong lòng Tống đại gia cứ nhất định tự đặt ra cho bản thân quá nhiều quy củ, nếu như ngươi chịu bỏ xuống một ít, giống như ta vậy không quy không củ, nói không chừng sẽ sung sướng hơn rất nhiều....."
Nghe thấy Hồng Liên loạt soạt mặc y phục chỉnh tề xong, Tống Thanh mới quay người lại, vừa vặn nhìn thấy Hồng Liên đang khoác thêm áo tơ lụa, lại thấy một vết dấu ấn màu đỏ tươi nhàn nhạt trên bả vai của hắn.
Tống Thanh như cảnh tỉnh, ánh mắt trợn tròn, ba bước gộp làm hai đi qua, bắt lấy Hồng Liên, kéo xiêm y của hắn xuống.
"Ai da, Tống đại gia nói đến là đến, ta vừa mới mặc xiêm y đấy, vội vã muốn hầu hạ?".
Hồng Liên chớp chớp mắt nhìn Tống Thanh, Tống Thanh lại không nhìn hắn, chỉ nhìn chăm chú vào dấu ấn màu đỏ ở trên bả vai hắn, có năm cánh, cực kỳ giống một đóa hoa đào nở rộ đến yêu diễm.
"Làm sao có thể... Làm sao có thể...!? Không thể nào..."
Tống Thanh lẩm bẩm trong miệng, giống như là ngây dại vậy.
Nụ cười Hồng Liên cứng lại, thật nhanh kéo y phục của mình lên, mặc lại chỉnh tề.
"Tống đại gia chắc chưa nhìn quen, hình xăm này của ta có phải là rất đẹp hay không? Tiểu quan và kỹ nữ trong Tần Hoài Lâu, đều có một hình xăm như vậy." Hồng Liên thuận miệng nói, "Hoa văn của ta chính là một đóa hoa đào, ân khách bọn họ đều thích gọi ta là đào Hoa tướng công* ~".
*tướng công "相公": cách gọi nam kỹ của triều Thanh.
Tống Thanh đang trong khiếp sợ, không có chú ý đến giọng nói của Hồng Liên so với lúc thường tùy tính phóng đãng, có chút hơi gượng gạo.
"Ngươi cho ta nhìn một chút." Tống Thanh bẻ bả vai hắn qua.
Vai Hồng Liên mềm nhũn, giống như cá trạch trượt đi mất.
"Không cho." Hai gò má Hồng Liên đỏ ửng nói, "Vừa nãy còn muốn đuổi ta đi, bây giờ lại muốn nhìn thân thể của ta, Tống đại gia, ngươi thật đúng là nói một đằng làm một nẻo, ngộ nhỡ ta lại bị ngươi trêu đùa đến không cách nào tự kiềm chế, có phải là lại muốn trách ta không biết tự trọng không?".
Tống Thanh bị hắn mỉa mai đến lặng cả người, đấu võ mồm hắn luôn luôn nói không lại được Hồng Liên.
"Ta chỉ muốn nhìn một chút xem đây là vết bớt hay là hình xăm giống như ngươi nói."
Hồng Liên khoát khoát tay, nói sang chuyện khác: "Tống đại gia quản thật nhiều, trước đây lúc trông nom tiểu Ngọc Nhi, có phải cũng muốn nhìn thân thể của y, xem trên đó là có bớt hay không có bớt?".
"Ngươi càn quấy!"
Lòng Tống Thanh phẫn nộ, tại sao mỗi lần hắn đang nói chuyện tốt đẹp, đều có thể bị Hồng Liên rẽ lệch vào ngõ hẹp? Dễ như trở bàn tay mà chọc giận hắn.
"Là Tống đại gia lưu tình khắp nơi mới đúng." Hồng Liên khinh bỉ nói, "Đêm qua ta có thể nghe được lúc ngươi không cầm nổi lòng, đã gọi tên của một người khác."
"Cái gì?".
Tống Thanh ngẩn ra, lúc hắn đang đắm chìm trong hoan ái kịch liệt, sẽ lơ đãng gọi tên sao?
"Không nói cho ngươi." Hồng Liên cố ý nói.
"Tại sao? Ngươi nói cho ta, đêm qua ta.... thật sự gọi tên? Ta....." Tống Thanh không thể tin nổi.
"Ngươi đáp ứng không đuổi ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Tống Thanh cắn răng một cái: "Được, ta đáp ứng ngươi, ngươi nói mau, ta thật sự nói mê?".
"Dĩ nhiên, Bảo Nhi, Liên Nhi gì đấy loạn hết cả lên....Tống đại gia là người ngoài lạnh trong nóng, nhưng cho tới bây giờ ngươi chỉ gọi ta Hồng Liên, còn cái gì mà Liên Nhi, Liên Nhi, quỷ mới biết ngươi từng có tình cảm với hồ ly tinh nào ~".
Lúc đó Hồng Liên phân biệt được thực sự Tống Thanh không gọi hắn, lúc hắn gọi mình, luôn là một bộ dáng vừa chán ghét vừa muốn ngừng mà không được, chỉ có lúc đỉnh điểm Tống Thanh mới gọi "Liên Nhi", tất cả đều là thâm tình quyến luyến.
Tống Thanh sửng sốt một hồi lâu.
Cuối cùng bước nhanh ra khỏi cửa giống như là chạy trốn.
"Không hiểu ra sao cả."
Hồng Liên nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu, hướng về phía gương đồng rửa mặt chải đầu trang điểm.
Đã đến giờ dùng bữa trưa, sau khi Hồng Liên một mình ăn xong, vẫn không thấy Tống Thanh đi ra, mới lắc mông đi đến phòng Tống Thanh tìm hắn.
Quả nhiên, Tống Thanh đang ngơ ngác ngồi ở trước án thư, cầm trong tay một bức họa, ánh mắt lưu luyến bi thương, tràn ngập nhớ nhung tưởng niệm.
Hồng Liên vươn cổ đến gần nhìn, trên tranh là hai đứa trẻ, kỹ năng vẽ ngược lại giống y như thật, người cao cao kia lớn lên giống Tống Thanh, dĩ nhiên, nhiều hơn mấy phần non nớt ngây thơ, không giống như hiện tại, tính tình này nói dễ nghe là trầm ổn, nói khó nghe là nhạt nhẽo.
Dáng người thấp kia cầm trong tay một quyển sách, tao nhã thanh tú, một thân phong độ của người trí thức ngược lại có mấy phần giống với Thẩm Ngọc.
Còn không đợi Hồng Liên thấy rõ, Tống Thanh phát hiện hắn ở sau lưng nhìn lén, nhanh chóng thu bức tranh lại.
"Ngươi làm cái gì?"
"Ha Ha Ha...." Hồng Liên như là phát hiện chuyện bát quái lớn, nói, "Tống đại gia ngươi thật đúng là cầm thú, khiến ngươi hồn khiên mộng nhiễu lại là một tiểu hài nhi, ngay cả hài tử cũng không buông tha..."
Tống Thanh liếc mắt trừng hắn, mở miệng là nói bậy nói bạ, giống như lọt xuống từ cái sàng, lời nào từ miệng Hồng Liên nói ra cũng đều trở nên khó nghe như vậy.
"Trừng ta làm gì? Trừng ta cũng vô dụng....." Hồng Liên ngồi xuống nói, "Ta nói nam nhân đều là thay đổi thất thường mà, trong lòng Tống đại gia vậy mà lại cất giấu một đóa bạch nguyệt quang, còn giấu một viên chu sa chí*, còn nói mình không hoa tâm, chân đứng hai thuyền, không đúng, còn có ta chiếc bè tre này...."
*Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) và chu sa chí (nốt ruồi son) là hình ảnh so sánh thường được nhắc tới, nội dung đại khái là:
Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ.
Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực.
Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.
Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
>>> Ở đây ý Hồng Liên muốn nói là Tống Thanh có cả ánh trăng sáng và nốt ruồi son, là một người hoa tâm (mê gái)