Sở Dực bị dọa đến mơ hồ rồi.
Hắn lớn lên trong gia tộc, gặp gỡ đều là những Sở nhân nhã nhặn lịch sự, mà Quân Huyền Kiêu chịu đựng thử thách của chiến trường, bản thân mang theo một luồng khí thế sát phạt, sát ý đã nhanh chóng ngưng kết thành bản chất, khiến cho cả người Sở Dực cứng đờ, giống như hắn đặt mình vào trong núi thây biển máu, không cẩn thận một cái sẽ vạn kiếp bất phục.
Ban đầu Sở Dực còn chờ mong Quân Huyền Kiêu mềm lòng nói lời xin lỗi, dù sao trong Sở nhân, hắn là tiểu công tử sống an nhàn sung sướng, ai cũng nhường nhịn hắn, giờ lại bị Quân Huyền Kiêu trực tiếp nói lời uy hiếp khiến cho không dám nhúc nhích.
"Ngươi nghe rõ chưa?"
Quân Huyền Kiêu không kiên nhẫn nói.
Người Sở Dực run lên, bĩu môi nước mắt lăn xuống, khóc nức nở nói: "Không nói thì không nói, ngươi hung dữ cái gì..."
Sở Dực nói xong, quay người chạy đi, hắn trở lại phòng của mình, nằm lì trên giường khóc không ngừng, đệm chăn đều bị thấm ướt một mảng lớn, càng nghĩ càng uất ức.
Mãi đến giữa trưa, nha hoàn đến gọi đi ăn cơm, hắn mới chậm rãi ổn định lại, nhưng hắn cũng không có tâm tình ăn cơm, nên đã bảo nha hoàn báo lại một tiếng, còn mình trốn trong phòng tinh thần bị tổn thương chán nản.
"Dực Nhi?"
Khi Sở Linh vào phòng, Sở Dực còn nằm bò trên giường, mắt hắn còn ngân ngấn nước, không dám quay đầu nhìn người khác.
Sở Linh biết rõ chút tính nết nhỏ này của hắn, kéo hắn lên, nhìn thấy mí mắt hắn đã khóc đến sưng lên rồi, đỏ bừng cả hai mắt.
"Làm sao thế? Khóc đến mức mặt mũi lấm lem như mèo vậy." Sở Linh thấy dáng vẻ buồn cười của hắn vừa cười vừa nói.
"Ai khóc? Đệ không khóc..."
Sở Dực cúi đầu, không chịu nhìn thẳng Sở Linh.
"Đệ bớt mạnh miệng đi." Sở Linh vỗ vỗ bả vai hắn nói, "Buổi sáng vẫn còn tốt lành, ta để đệ đi tặng đồ cho Ngọc Nhi... Đệ sẽ không cãi nhau với Ngọc Nhi đấy chứ?"
Sở Linh cảm thấy hoang đường, Thẩm Ngọc không nói nhiều, tính tình lạnh nhạt không tranh không dành, cho dù Sở Dực vạch lá tìm sâu, Thẩm Ngọc cũng khó có thể tranh cãi với hắn.
"Không phải không phải, Ngọc ca đối với đệ rất tốt."
Sở Dực vội xua tay, suy cho cùng tuổi cũng không lớn lắm, ấp úng trong chốc lát liền nói ra.
"Là tên hộ vệ kia! Hắn, hắn hung dữ với đệ!"
Sở Linh mơ hồ không hiểu gì, sao Sở Dực lại vô duyên vô cớ trêu chọc đến Quân Huyền Kiêu rồi hả?
"Đệ làm cái gì?"
"Đệ không làm gì cả! Hắn uy hiếp đệ..."
Sở Dực nhớ tới đôi mắt đáng sợ kia, liền rùng mình một cái.
"Đệ có cái gì tốt đáng để hắn uy hiếp sao?" Sở Linh buồn cười nói, "Hắn đã nói gì với đệ?"
"Hắn nói không cho phép đệ nói cho Ngọc ca biết chuyện hắn nói được, đệ cũng không phải bà mai trên phố ngồi lê đôi mách chuyện người ta, không hiểu sao lại trừng đệ..."
Tâm tư Sở Linh tinh tế, liên tưởng đến hai ngày nay Sở Dực khác thường, đã hơi có đầu mối.
"Đêm qua đệ hoang mang rối loạn chạy về, có phải là đã gặp hắn rồi hay không?"
Sở Dực không chút suy nghĩ mà gật đầu, sau đó nhớ lại tình cảnh hôm qua, liền xấu hổ hai má ửng hồng.
"Đệ nói chuyện cùng hắn, cho nên hắn bảo đệ không được tố cáo hắn với Ngọc Nhi?"
"Đúng vậy, không hiểu sao, hắn là hộ vệ của Ngọc ca, sao phải như thế?" Sở Dực nghĩ không thông.
"Thì ra là vậy, đệ không nói cũng được, sao lại khóc nữa?"
"Huynh không biết giọng nói lúc đó của hắn, giống như... giống như muốn giết đệ ấy." Lòng Sở Dực vẫn còn khiếp sợ mà nói.
Sở Linh cười lắc đầu, trấn an nói: "Hắn chính là một người hung ác như vậy, đệ không gây sự với hắn, hắn cũng sẽ không giết người lung tung, nghe ta, về sau đệ không đi gặp hắn là được."
"Không được!"
Sở Dực buột miệng thốt ra, tuy bị hắn hung dữ, nhưng mình vẫn muốn gặp hộ vệ kia, hắn có chút không cam lòng.
"Hử." Sở Linh phát hiện hắn khác thường, hỏi, "Có phải đệ còn có chuyện gì giấu ta hay không?"
"Không, không có..." Sở Dực phủ nhận, "Đệ không phục! Dựa vào cái gì hắn hung dữ với đệ, không phải hắn chỉ là tên hộ vệ thôi sao..."
"Dực Nhi." Giọng điệu Sở Linh trở nên nghiêm túc nói, "Người này tốt nhất đệ đừng tiếp xúc quá nhiều với hắn, đừng làm bất cứ việc gì khác lạ, nghe lời."
"Ồ, đệ sẽ không vậy đâu."
Sở Dực không nghe vào tai lời khuyên nhủ, miễn cưỡng đáp ứng.
"Vậy bây giờ đệ đi dùng cơm trưa với ta."
Sở Dực dụi dụi hai mắt sưng đỏ, không yên lòng theo sau Sở Linh.
Người đã đủ, Thẩm Ngọc ngồi cạnh tộc lão, Sở Dực nhỏ tuổi nhất, ngồi vào vị trí cuối.
"Được rồi, chúng ta lại cần thêm một bộ bát đũa nữa rồi, đừng câu nệ nữa, động đũa đi."
Lão nhân vui mừng háo hức nhìn quanh một vòng, một bàn lớn có 10 người, ông thích náo nhiệt, nhìn dáng vẻ hưng thịnh của mọi người.
"Ngọc Nhi, hôm qua quên hỏi con, con có còn người thân lưu lạc bên ngoài không?" Ông dò hỏi, "Cha mẹ của con..."
"Đã qua đời rồi ạ, chỉ còn một mình con."
Ánh mắt Thẩm Ngọc ảm đạm, ông lão thấy y đau lòng, vỗ lưng an ủi y.
"Con đừng quá thương tâm, sau này coi nơi này thành nhà mình là được." Ông thở dài nói, "Mấy năm trước Sở nhân chúng ta còn có mấy trăm người, vì muốn mở rộng thế lực để đoạt vị, Diệp Đế trăm phương ngàn kế tìm Quân Sơn Lăng, hắn âm thầm lệnh cho Quân Huyền Kiêu, hiện nay là Huyền Đế, thành lập Hắc Vũ Doanh, Quân Huyền Kiêu lòng dạ nham hiểm thủ đoạn độc ác, vi hổ tác xích trường, đuổi tận giết tuyệt Sở nhân, chúng ta bất đắc dĩ ẩn cư đến núi sâu rừng già này, giờ đây dòng chính huyết mạch thuần khiết xem ra chỉ còn lại một bàn từng này người, con và cha mẹ con vào đúng thời điểm chạy trốn cùng gia tộc, thua trận chạy đến Bắc Vực."
Nghe được cái tên này, lòng Thẩm Ngọc thoáng trùng xuống, một nỗi sợ hãi từ đáy lòng tràn ra.
Nếu không nhờ bức mật báo kia, vĩnh viễn Thẩm Ngọc cũng không biết được sự tình trong đó.
Sở Linh liếc nhìn Thẩm Ngọc, thấy sắc mặt y vẫn bình thường thoáng thở dài một hơi.
"Ngọc Nhi, đáng lẽ tổ gia gia không nên nói cho con những chuyện thương tâm này, nhưng... tổ gia gia muốn thỉnh cầu con một việc."