Quân Huyền Kiêu lòng tràn đầy mong đợi, thời điểm nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Ngọc, cảm thấy tất cả chờ đợi của mình đều đáng giá, y đến, chứng minh y vẫn còn lưu luyến, kết quả lại nhận được lời chúc mừng lạnh như băng.
Quân Huyền Kiêu ở lòng mừng như điên bị đánh rơi xuống đáy vực.
"Ngươi chính là muốn nói cho Bổn vương những lời này sao? Trăm năm hảo hợp? Hả?".
Quân Huyền Kiêu dáng vẻ tràn đầy thất vọng cùng kinh ngạc.
Thẩm Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, dùng thủ ngữ nói: "Còn mang quà mừng đến, đủ để chứng minh ta thật lòng thật dạ chúc mừng Vương gia."
Thẩm Ngọc dâng lên một hộp quà, mặt trên còn dùng giấy đỏ dán chữ hỷ, là Thẩm Ngọc cắt đêm qua.
Quân Huyền Kiêu hồi lâu không nhận lấy, Thẩm Ngọc đành phải tự mình nhét vào trong tay hắn.
"Vương gia đừng chê lễ mọn giản dị." Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói, "Vương gia không thèm nhìn, thật là phụ một phen ý tốt của ta."
"Sơn, cùng, thủy, tận."
Chiếc hộp nhỏ, ở trong tay Quân Huyền Kiêu tựa hồ biến thành nặng ngàn cân, hắn chưa mở ra, mặc dù không mở ra, hắn cũng biết bên trong là ngọc bội bàn long, đây là đồ hắn tặng cũng là đồ vật duy nhất Thẩm Ngọc còn giữ ở bên người.
Bộp----
Âm thanh hộp quà rơi xuống đất, ngọc bội rơi ra, cùng gạch đá xanh va chạm tạo ra tiếng vang sắc bén, ngọc bội bàn long bị Quân Huyền Kiêu làm rơi vỡ tan tành.
Hắn hô hấp trầm trọng, đè nén sát khí âm u, ngừng một lát hỏi: "Ngươi có ý gì? Muốn đem vật cuối cùng trả lại cho Bổn vương, sau đó coi như cả hai không còn thiếu nợ gì nhau?"
Thẩm Ngọc ngón tay nhu động, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt lại mảnh ngọc vỡ ở khắp nơi để vào trong hộp, mảnh vỡ sắc bén như dao, tay Thẩm Ngọc bị cắt ra máu, lại giống như không có cảm giác gì, tự làm theo ý mình, nhặt lại mảnh vỡ cuối cùng tìm được ở cạnh bồn hoa, lần nữa để vào trong tay Quân Huyền Kiêu.
"Vật về nguyên chủ thôi."
Thẩm Ngọc dùng tay ra hiệu xong, không giải thích gì thêm nữa, ngọc bội này vốn sớm phải nên trả lại, đây là tâm ý của Trấn Bắc Vương đưa cho y, sau đó lại thành ác mộng của y, hiện tại cùng với lả lướt xúc xắc giống nhau, đều do Quân Huyền Kiêu làm vỡ, coi như là không ai nợ ai nữa.
"Vương gia..."
Sau lưng Quân Huyền Kiêu vang lên một giọng nữ rụt rè, Thẩm Nhược Phi ở tân phòng trong tẩm điện, nghe được động tĩnh bên ngoài, kỳ thực nàng đã sớm quan sát hồi lâu, muốn nhìn xem Trấn Bắc Vương cùng Thẩm Ngọc làm sao cắt đứt, bất quá Quân Huyền Kiêu nhẫn nhịn mãi không có nổi giận.
Thẩm Nhược Phi ánh mắt cay độc, Thẩm Ngọc lại ở đêm tân hôn của nàng đến câu dẫn Vương gia, đúng là đồ có mẹ sinh nhưng không có mẹ dưỡng, đêm đẹp của nàng, sao có thể để tiểu tiện nhân này phá hoại?
"Ngươi ra đây làm gì?" Quân Huyền Kiêu không vui, cảm thấy chướng mắt.
Thẩm Nhược Phi lanh lợi cực kì, nũng nịu yếu ớt nói: "Thiếp còn tưởng Vương gia uống say.... hóa ra là Thẩm công tử, đây là Thẩm công tử đưa quà mừng sao? Thực đa tạ, hôm nay là ngày vui của ta và Vương gia, vốn định mời Thẩm công tử uống một ly rượu mừng, nhưng lại sợ Thẩm công tử da mặt mỏng, không nghĩ tới công tử lại tự mình đến tìm."
Thẩm Ngọc cười cười, y làm sao không hiểu nàng muốn nói gì? Nói mình không biết xấu hổ, ở đêm tân hôn của nàng chạy đến dây dưa cùng Quân Huyền Kiêu.
Nếu là ở lúc trước, lấy tính tình không tranh không đoạt của Thẩm Ngọc, y cũng sẽ không cãi lại, bất quá y nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Thẩm Nhược Phi, bỗng nhiên sinh ra hứng thú.
"Ta lần này đến, đương nhiên là phải chúc mừng, ngươi cũng phải sớm làm quen đi, nói không chừng hai ba tháng sau, chính là ta cùng ngươi hướng một trắc phi khác chúc mừng."
Ai biết Trấn Bắc Vương phong lưu thành tính, có mới nới cũ, lần sau cưới thiếp thất là ở thời điểm nào đâu?
Thẩm Ngọc dùng xong thủ ngữ, Thẩm Nhược Phi sắc mặt cứng đờ, nhưng lại không dám tức giận, đành phải giả bộ không hiểu nói.
"Vương gia, Thẩm công tử đang khoa tay cái gì nha? Thiếp không hiểu." Thẩm Nhược Phi ủy ủy khuất khuất nói, "Hay là thiếp nơi nào làm không tốt, chọc Thẩm công tử không vui? Kỳ thực thiếp biết Thẩm công tử không thích thiếp, trách ta cướp đi Vương gia, ô ô...."
Thẩm Nhược Phi cúi đầu dùng khăn lau nước mắt, bất quá khăn không thấy ướt, nàng oán hận Thẩm Ngọc, trong lòng mắng: Ngươi chỉ là người cũ của Vương gia mà thôi, có gì để phách lối? Hiện tại ta mới là người Vương gia thích!
"Đủ rồi!"
Quân Huyền Kiêu nhìn hai người bọn họ cãi vã lẫn nhau, không để ý chút nào đến thể diện của hắn, không nhịn được lớn tiếng quát ngăn hai người bọn họ lại.
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Quân Huyền Kiêu, hắn quả nhiên đầy mặt không vui, bước tới một bước, cúi đầu nhìn mình chằm chằm, Thẩm Ngọc cảm thấy bức bách, nâng mắt lên nhìn không chút né tránh.
"Ngươi từ lúc nào trở nên cay nghiệt như vậy?" Quân Huyền Kiêu mở miệng, lạnh lùng nói.
Cay nghiệt sao? Ta có phải là nên nhu nhược vô năng, chịu đựng Thẩm Nhược Phỉ châm chọc khiêu khích? Y không làm ra dáng vẻ rưng rưng muốn khóc, thì chính là một người cay nghiệt sao?
Thẩm Ngọc nắm chặt tay, xua tan hàn ý nơi đáy lòng, nếu như có thể thốt ra tiếng, thời khắc này y nhất định muốn ôm bụng cười thật to.
"Vương gia thứ tội, làm khóc tân nương của ngài." Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói.
Quân Huyền Kiêu lông mày giật giật, có thể thấy hắn ẩn nhẫn không nổi giận đến mức nào.
"Ngươi đi đi, Bổn vương không muốn trông thấy ngươi nữa!"
Quân Huyền Kiêu đột nhiên xoay người lại, không mang theo một tia tình cảm, hắn nhắm mắt lại một hồi lâu, ngay cả Thẩm Ngọc rời đi lúc nào hắn cũng không biết, hắn rõ ràng không phải muốn nói câu này, có thể là do quá tức giận không thèm để tâm đến gì khác, nhìn dáng vẻ thờ ơ của Thẩm Ngọc, hắn nhất thời buột miệng nói ra.
Thấy Quân Huyền Kiêu đuổi Thẩm Ngọc đi, Thẩm Nhược Phi nhịn không được hiện lên ý cười, kéo cánh tay Quân Huyền Kiêu.
"Vương gia, bên ngoài nhiều sương đêm, chúng ta trở về tẩm điện nghỉ ngơi đi...."
Quân Huyền Kiêu mạnh mẽ hất nàng ra, uy nghiêm quát lên: "Ngươi thật tưởng mình là trắc phi của Bổn vương chắc? Cút!"
...
T edit chương này xong mà quên lưu, cứ đinh ninh là mình lưu rồi, lúc nãy tính mở ra beta lại rồi up, thế nào tìm mãi không thấy, lúc đấy mới tá hỏa, vội vàng edit lại trong vòng 30 phút, hơi khó hiểu, các cô đọc tạm nhé, huhu
Hôm nay t sẽ up 5 chương nên các cô cứ chờ để đọc đi ~