Mỗi đêm hai người đều say đến vui vẻ sau đó mới quay trở lại phòng nghỉ ngơi, từ lúc đó cũng không ai nhắc đến Vương phi cùng Thẩm Ngọc nữa.
Thẩm Ngọc ở Thiều Hoa Viện, ở đây đẹp và tĩnh mịch giống như đặt vào tâm trạng hiện tại của y vậy, có Tống Thanh bọn họ canh giữ, không một người nào làm phiền.
Ở nơi khác trong Vương phủ đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tống Thanh gọi một người tới hỏi, Vương gia lệnh hắn thời điểm Diệp đế Bắc tuần nhất định phải phòng thủ bảo vệ vương phủ cho tốt, mấy ngày qua đi đều sóng yên biển lặng.
"Tống đại nhân, hình như là bắt được một tên trộm."
"Tên trộm?"
Tống Thanh không thể tin hỏi lại, Trấn Bắc Vương phủ cho đến bây giờ chưa từng phát sinh loại chuyện này, hơn nữa Vương gia cũng không quan tâm đến ít đồ kia, nhưng việc này không phải sẽ làm tổn hại đến thể diện của Vương gia sao?
"Ngươi qua đó xem một chút, rồi hồi bẩm lại cho ta, còn ngươi, đi bẩm báo Vương gia."
Tống Thanh trong lòng cảm thấy kỳ lạ, sai hai tên thị vệ đi, còn mình ở lại, Trấn Bắc Vương đã ra lệnh cho hắn không được rời nửa bước bảo vệ Ẩn phi.
Chưa tới một khắc đồng hồ, đã thấy Vương phi xuất hiện ở Thiều Hoa Viện.
"Tống Thanh!"
Tống Thanh nảy sinh nghi ngờ: "Vương phi, làm sao người lại ở chỗ này?"
"Toàn bộ Trấn Bắc Vương phủ đều là nhà của ta, ta muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó! Quả nhiên là cẩu nô tài do tiện nhân kia dạy dỗ! Ngươi có phải hay không rất hi vọng bản Vương phi bị giam trong viện cả đời?!"
"Tống Thanh không dám."
Lời nói ra là thế, nhưng giọng điệu Tống Thanh lại lạnh lùng hờ hững, không có chút dáng vẻ tôn kính nào, hắn cũng lười giải thích.
"Tống Thanh." Vương phi mặt nhếch lên, hừng hực khí thế: "Ngươi mau đi tới Lê Thanh Viện, có một con chuột chui vào phòng của ta!"
"Việc này." Tống Thanh trả lời: "Vương phi tại sao không sai nô tài ở trong viện người, đuổi bắt đánh chết con chuột đi là được."
"Ngươi mắt mù sao? Vương gia đã sai đi phân nửa người hầu ở trong Lê Thanh Viện, chỉ để lại hai nha hoàn hầu hạ, ngươi để cho Vương phi tự mình đi đánh chết con chuột đó sao?!"
Tống Thanh không thể quyết định do dự hồi lâu.
Vương phi nhanh trí nói: "Ta đã tới xin phép Vương gia rồi, hắn đang giải quyết chuyện trộm cắp, sai ta đến tìm ngươi, Vương gia đem an nguy vương phủ giao cho ngươi, ngươi lại làm việc thiếu sót như vậy sao? Những thứ bẩn thỉu đó cũng dám khắp nơi tự do hoành hành, nếu là để hoàng thượng thấy được, nhất định sẽ chém cái đầu chó của ngươi! Còn ngẩn người ra đó làm cái gì? Còn không mau đi!"
Dù gì cũng là do Vương phi ra lệnh, Tống Thanh đành chịu, chỉ có thể theo nàng đi.
Thẩm Ngọc mấy ngày này đều nhàn rỗi, Trấn Bắc Vương nói không đến liền không đến thật, Thẩm Ngọc biết Vương gia hắn bận rộn, nhưng lòng lại không kiềm chế được nhớ nhung, y nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không nên đi quấy rầy hắn.
Dù sao y từ nhỏ đã một mình cô độc lớn lên, sớm đã tạo thành thói quen rồi.
Thẩm Ngọc được dịp lấy viên hồng đậu ra, dùng một cây kim may từ từ điêu khắc, cho dù đã chọn viên hồng đậu lớn nhất, bất quá nó cũng chỉ nhỏ xíu bằng ngón áp út, Thẩm Ngọc phải cố gắng tập trung tinh thần.
"Thì ra để khắc tên lên lại khó đến như vậy, chẳng trách nó chỉ dùng để khắc tên người mình ái mộ, mệt quá."
Thẩm Ngọc nghĩ thầm, mấy ngày nay y đều ở trong viện mặc niệm ba chữ "Quân Huyền Kiêu", dù cho có là người xa lạ, sợ đến lúc này đã trở nên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Thẩm Ngọc ra khỏi cửa ngồi ở trên thành giếng thạch ngoài sân viện, đem hạt đậu đỏ nhét vào trong lả lướt xúc xắc, cầm thành quả, ở dưới ánh trăng hết lần này đến lần khác đem lắc lắc ngắm nghía thưởng thức, trong lòng mừng rỡ, không kiềm được hé miệng mỉm cười đến vui vẻ.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân.