Mục lục
Á Nô
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Cửa mở két một tiếng.

"Ngọc Nhi, rốt cục ngươi cũng chịu mở cửa rồi!"

Quân Huyền Kiêu vội chen vào, chỉ lo Thẩm Ngọc lại cài then chốt cửa.

Thẩm Ngọc nghĩ thầm, nếu y không mở cửa, cánh cửa này sẽ phải thay mới giống cái trước rồi. Lực tay của tên này lớn vô cùng, động mạnh một cái liền hỏng, mấy thứ đồ tốt trong phòng đều đã bị hư hại.

Quân Huyền Kiêu nhắm mắt theo đuôi sau lưng Thẩm Ngọc, vội vàng dò hỏi: "Ngọc Nhi, ngươi không tức giận phải không? Về việc sắc phong Hoàng hậu, ta..."

"Không."

Vốn dĩ Thẩm Ngọc không tức giận, mọi việc liên quan đến Quân Huyền Kiêu y đều không có cảm giác.

Chỉ là nha hoàn và đầu bếp của sơn trang, vừa thấy y liền quỳ rạp xuống đất hành đại lễ, trước kia còn có thể nói hai câu, bây giờ thì luôn cẩn thận dè dặt.

Người phu xe kia cũng thế, đưa Thẩm Ngọc đến phủ tham dự thi vẫn còn tốt, lúc trở về Thẩm Ngọc xuống xe ngựa, phu xe trực tiếp cúi người quỳ xuống, khom lưng thành một tảng, cung thỉnh "Hoàng hậu" xuống ngựa, không mảy may bận tâm đến trận mưa vừa trút xuống, bùn đất còn có chút ẩm ướt.

Để tránh bọn họ dập đầu đến sứt mẻ, cũng miễn không được tự nhiên, Thẩm Ngọc dứt khoát đóng cửa lại.

"Không tức giận là tốt rồi."

Quân Huyền Kiêu xoa xoa tay ngồi cạnh Thẩm Ngọc, chú ý đến một phong sách nhỏ thông qua kỳ thi Hội ở trên án kỷ.

Thẩm Nhược Phi ngồi ở tẩm điện của mình uổng phí một ngày, thánh chỉ của Quân Huyền Kiêu cuối cùng cũng ban bố xuống, một lão thái giám tuyên đọc bãi bỏ lục cung, lúc tôn Thẩm Ngọc làm Đế hậu duy nhất, Thẩm Nhược Phi giống như cái xác không hồn, cũng không biết đã tiếp nhận thánh chỉ như thế nào.

Trong đầu nàng ta trống rỗng một mảnh.

Bút tích chu sa màu đỏ trên kim sách đặc biệt chói mắt, hai chữ Thẩm Ngọc như kim châm sắc bén.

Ban đầu, cái tên này là của nàng, chữ này viết trên thánh chỉ cũng nên là nàng...

Nhưng trời xui đất khiến, Thẩm Nhược Phi tự mình bỏ đi cơ hội trở thành quốc mẫu, để cho Thẩm Ngọc gả thay...từ đó vận mệnh hai người đảo ngược.

"Ha ha ha ha ha ha ——"

Thẩm Nhược Phi cười dài không dứt, cười đến nỗi mặt đầy khổ sở cay đắng, tiếng cười vang vọng cả tẩm điện. Nếu như khi đó nàng không dày công tính kế, tự mình gả cho Trấn Bắc Vương, có phải kết cục sẽ hoàn toàn không giống? Hôm nay tuyên cáo thần dân, phượng lâm thiên hạ có phải là nàng hay không?

"Tiện nô...ngươi cướp đi tất cả của ta! Tiện nô! Tiện nô đáng chết! Vì sao ngươi lại không chết!"

Thẩm Nhược Phi hận không thể lấy hai chữ Thẩm Ngọc trên thánh chỉ kéo xuống, nhưng nàng không dám, cho dù nàng hận đến thấu xương, nhưng dưới cái nhìn của nàng, bất quá Thẩm Ngọc là mượn thân phận của mình tiếp cận Trấn Bắc Vương, cướp đi toàn bộ vinh hạnh đặc biệt vốn thuộc về nàng.

"Thẩm tiểu thư, ý chỉ của Hoàng thượng, sáng sớm ngày mai sẽ phái xe ngựa đưa người ra khỏi cung, tối nay người nên thu dọn cho tốt đi, đừng để chậm trễ." Lão thái giám giao phó một tiếng.

"Ngươi gọi ta là gì?"

Đột nhiên Thẩm Nhược Phi quay đầu, ánh mắt oán độc trừng lão thái giám.

"A..." Lão thái giám bị nàng ta dọa giật nảy mình, lại hắng giọng một cái nhón tay lan hoa chỉ nói, "Đương nhiên là Thẩm tiểu thư."

Thẩm Nhược Phi bất thình lình hét lên chói tai, tóm chặt y phục lão thái giám.

"Ta là Trắc phi của Vương gia! Hôm nay Vương gia đăng cơ, chí ít bổn cung cũng là Quý phi nương nương! Là Quý phi!"

Lão thái giám bị nàng ta kéo tới lộn xộn, dùng sức đẩy nàng.

"Bây giờ Thẩm tiểu thư vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày à? Trước kia Vương gia đã lâm hạnh ngươi chưa? Trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, cũng không cần nô tài nói trắng ra cho ngươi tự rước lấy nhục chứ?"

Thẩm Nhược Phi điên cuồng gào thét: "Bổn cung là Quý phi! Ngươi còn không quỳ xuống gọi nương nương?! Coi chừng Bổn cung nói Hoàng thượng chém đầu ngươi!"

Mặt lão thái giám đỏ bừng, dùng sức một tay hất nàng ra đất.

"Đồ điên..." Lão thái giám tức giận nói, "Nếu như ngươi có thể khiến cho Hoàng thượng thương tiếc ngươi, đối đãi với ngươi giống như Hoàng hậu, tự nhiên nô tài cam tâm tình nguyện gọi ngươi một tiếng nương nương, bất quá Thẩm tiểu thư, đã không có cái mệnh này, thì đừng si tâm vọng tưởng, để cho người khác chế giễu!"

Lão thái giám nói xong hừ một tiếng rồi đi, hắn không muốn dây dưa với đồ điên này nữa.

Thẩm Nhược Phi ngã ngồi trên đất, nửa ngày chưa đứng dậy.

"Mệnh...mệnh?! Đây chính là mệnh của ta? Không, là tiện nhân kia cướp đi mệnh của ta! Y chết không được tử tế!"

Trông thấy Thẩm Nhược Phi đau lòng khổ sở, cung nữ hầu hạ do dự một chút, đi đến đỡ nàng.

"Tiểu thư đứng dậy đi, trên đất lạnh..."

Chát——

Trên mặt cung nữ có thêm một dấu tay đỏ ửng, bị đánh đến nước mắt vòng quanh trong hốc mắt.

Thẩm Nhược Phi hung dữ nói: "Tiện tỳ! Có phải ngay cả ngươi cũng xem thường ta? Bổn cung là phi tử! Là Hoàng hậu! Ngươi lại gọi sai, bổn cung tru di tam tộc nhà ngươi!"

Cung nữ ôm mặt, thời gian nàng hầu hạ Thẩm Nhược Phi chịu không ít bạt tai, nàng lặng lẽ đi tới một bên, thu dọn vàng bạc, đồ nữ trang cho Thẩm Nhược Phi.

Bất luận Thẩm Nhược Phi náo loạn như thế nào đi chăng nữa, đến giờ một cái, xe ngựa đúng hạn chờ ngoài cung, gần như là áp giải nàng ta nhét vào xe ngựa.

Thẩm Nhược Phi chửi mắng một hồi bất ngờ dừng lại, xe ngựa ra khỏi Hoàng cung.

"Dừng!"

"Thẩm tiểu thư có gì phân phó?" Phu xe hỏi.

Thẩm Nhược Phi cầm bọc đồ của mình trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, nói: "Ngươi trở về đi."

"Thẩm tiểu thư, nô tài phụng mệnh..."

Phu xe bị Thẩm Nhược Phi cắt ngang: "Ta cho ngươi trở về phục mệnh! Hoàng thượng chỉ bảo ngươi tiễn ta ra Hoàng cung, bây giờ đã rời khỏi rồi, tự ta trở lại Bắc Đô. Người khác hỏi tới, ngươi cứ nói là ta cố chấp muốn thế."

Phu xe lưỡng lự một chút, mới quay đầu xe ngựa đi về, dù sao Hoàng thượng căn bản không quan tâm nữ nhân không quan trọng này, càng không hỏi nàng ta đã đến nơi nào.

Thẩm Nhược Phi tìm một khách điếm ở lại, làm sao nàng ta có thể cam tâm trở lại Thẩm phủ Bắc Đô trong tình trạng nhếch nhác như này? Còn không phải bị tỷ muội của nàng, cả những tiểu thư quý tộc kia cười chết sao? Nàng không cam lòng!

Thẩm Nhược Phi và một nam nhân râu ria đầy mặt khác gần như kẻ trước người sau bước vào khách điếm.

"Cút ngay! Để bổn...ta vào trước!"

Thẩm Nhược Phi đẩy nam nhân phía trước thang gác một cái, nam nhân nghiêng người tránh, ánh mắt sắc bén quét một lượt toàn thân Thẩm Nhược Phi.

....

Đến hôm nay mọi thứ mới ổn định một chút, đăng chap mới cho các cô đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK