Xuân tiết tới gần, Trấn Bắc Vương mở tiệc mời tất cả quan viên lớn nhỏ ở Bắc Vực, trong phủ ai nấy đều bận rộn, để chuẩn bị cho yến tiệc lần này Vương phi mấy ngày nay cũng không rảnh quan tâm đến Thẩm Ngọc.
Tống Thanh được Trấn Bắc Vương sai đi.
Thẩm Ngọc một mình ở trong Thiều Hoa Viện, cuối cùng thở ra một hơi.
Giống như lúc trước bị mẹ nhốt ở trong sân, mặc dù cô đơn lạnh lẽo nhưng lại an toàn.
Hôm nay là ngày mở yến tiệc, toàn bộ trên dưới Vương phủ đã được trang hoàng lộng lẫy, đèn đuốc sáng rực, khắp nơi đều là tiếng ca hát, tiếng cười nói vui vẻ, thẳng đến đêm khuya, các quan viên vẫn còn ở yến tiệc ăn uống linh đình, hơi rượu đương nồng.
"Vương gia, nghe nói ngài vừa cưới đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh chúng ta, thiên kim tiểu thư Thẩm phủ, sao không thấy người trong vương phủ?"
Yến tiệc đang vui mừng, tất cả mọi người gan cũng lớn lên, Trấn Bắc Vương cũng sẽ không trách cứ bọn họ.
"Thân thể nàng không tốt, ở trong viện nghỉ ngơi."
"Vương gia chớ lừa gạt chúng ta, là Vương gia không nỡ để nàng lộ mặt đi ra?"
Vương phi nghe xong cười châm biếm, không nỡ để nàng đi ra? Để nàng xuất đầu lộ diện ở nơi này, yến tiệc này sẽ trở thành cái dạng gì?
"Đúng vậy, Vương gia, không ngờ ngài lại nhỏ mọn như vậy, có mỹ nhân trong tay liền giấu nhẹm, chúng ta cũng chỉ nhìn lướt qua mà thôi..."
Trấn Bắc Vương cười cởi mở: "Chỉ là một mỹ nhân mà thôi, Bổn vương có gì mà không nỡ bỏ? Các ngươi nói đúng, vui một mình không bằng mọi người đều vui, Tống Thanh, mời nàng tới đây."
Thời điểm Tống Thanh truyền đến cho Thẩm Ngọc mệnh lệnh này, y kinh ngạc đến há to miệng.
"Thẩm phu nhân nếu người quả thực không muốn đi, có thể cáo bệnh, những người ngoài đó cũng không dám ép Vương gia."
Tống Thanh nhắc nhở.
Hắn sợ rằng Thẩm Ngọc bị Vương gia mang ra làm trò mua vui, để mọi người cùng chiêm ngưỡng, Thẩm Ngọc sẽ thương tâm.
Thẩm Ngọc kinh ngạc như vậy là vì, loại người có thân phận như y, làm sao có khả năng bước lên sân khấu? Chẳng qua là mượn danh tiếng của Thẩm tiểu thư mà thôi, bọn họ nếu thấy mình không giống như lời đồn, xinh đẹp tựa như mỹ nhân, nhất định sẽ thất vọng, Trấn Bắc Vương cũng vì vậy mà thất vọng nhỉ.
Đến khi đó, Trấn Bắc Vương sẽ đối xử với y như thế nào, Thẩm Ngọc thật sự không quan tâm, nhiệm vụ của y là lấy lòng Trấn Bắc Vương, thật ra cùng với kỹ nữ Tần Hoài lâu có gì khác nhau chứ.
Không, y thậm chí còn thấp kém hơn.
Kỹ nữ bọn họ còn có tên, y ngay cả tên cũng là mạo danh.
Thẩm Ngọc được đưa tới tiệc rượu, y mặc trên mình bộ y phục Trấn Bắc Vương ban thưởng, bên ngoài choàng một tấm áo lông chồn, lúc này mới che đậy được phần nào thân thể phát run.
Y giống như là một cái bình hoa, mặc người thưởng thức phẩm định.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung hết lên trên người y, bọn họ quên cả gảy đàn ca hát, quên cả uống rượu, chỉ khẽ nhếch miệng, mắt nhìn Thẩm Ngọc đến cả chớp cũng không chớp một cái.
Thẩm Ngọc mất tự nhiên, y lần đầu tiên rơi vào tình huống nhiều người dùng ánh mắt nhìn mình như vậy, ngày y xuất giá còn có khăn hỉ để che.
Thẩm Ngọc khẩn trương, bị nhiều người nhìn như vậy khiến y sợ hãi.
Y không biết phải làm gì, cứ đứng lặng ở đó, sợ sệt không thôi, khi đó người y nghĩ tới đầu tiên lại là Trấn Bắc Vương, ở nơi lòng người hiểm ác này, hắn là người nam nhân duy nhất đem lại một chút cảm giác an toàn cho y.
Thẩm Ngọc nhìn về phía Trấn Bắc Vương, chỉ tiếc là Trấn Bắc Vương cầm ly rượu, ngẩng cao đầu, tựa như cũng không có để ý đến y.
Hồi lâu sau, mới có người phát ra âm thanh tấm tắc thán phục.
"Đẹp! Đẹp! Đẹp không thể tả được."
"Ta cho là trong sách cổ miêu tả những người đẹp đều là giả, đến tận hôm nay mới được mở rộng tầm mắt. Dùng những từ hoa mỹ kia để khen ngợi quả là không quá mà."
"Nữ nhân như vậy chỉ có ở trên thiên giới, nhân gian nào đã từng nghe thấy qua?"
"Vương gia thật là có phúc! Vừa có thể tọa ủng* Bắc Vực, vừa có thể ôm mỹ nhân vào trong lòng! Thật là hào kiệt."
*tọa ủng: nắm giữ, chủ
"Cũng chúc mừng Thẩm tri phủ dưỡng được một nữ nhi tốt!"
...
Thẩm Ngọc cũng không quá tốt như họ nói, may mắn là chưa làm mất thể diện của Vương gia, y biết, những người này khen ngợi y chỉ vì để nịnh nọt Vương gia mà thôi, cũng không phải y có dáng dấp dễ nhìn thế nào.
Thần sắc Vương gia cũng tốt lên nhiều.
"Không biết Thẩm phu nhân có biết đàn hát ca múa không? Để trợ hứng góp vui cho yến tiệc, Vương gia sẽ không trách tội chứ?"
Thẩm Ngọc nhìn về phía Trấn Bắc Vương, y nghe thấy Trấn Bắc Vương nhẹ nhàng hỏi.
"Ngươi biết ca múa đàn hát sao?"
Vẻ mặt Trấn Bắc Vương ôn hòa, Thẩm Ngọc không quen cho lắm, y chỉ từng thấy dáng vẻ điên cuồng phát tiết như chó sói đói bụng của Trấn Bắc Vương.
Thẩm Ngọc gật đầu một cái, mặc dù khi đó rất vội vàng, y vẫn được ma ma chỉ dạy một vũ khúc.
Trấn Bắc Vương bất ngờ, hắn cho là Thẩm Ngọc sẽ không biết, chỉ cần y lắc đầu, Trấn Bắc Vương liền thuận tiện để cho y lui xuống trở về viện.
Những quan viên kia nhìn về phía Thẩm Ngọc tán thưởng không thôi, xen lẫn thèm muốn, nam nhân đều lòng tham không đáy, việc này khiến Trấn Bắc Vương không vui, kia là đồ vật của hắn, không cho phép người khác mơ tưởng đến.
Thẩm Ngọc đi qua một bên cởi tấm áo choàng xuống, sau đó rút bội kiếm của Trấn Bắc Vương ra.
Cũng may đây chỉ là một bội kiếm để làm trang sức, nếu đúng là kiếm thật thì, hai người như Thẩm Ngọc cũng nâng không nổi.
Một vũ khúc, một thanh kiếm, những ca cơ lập tức lĩnh hội, tấu lên một điệu nhạc đệm cho Thẩm Ngọc.
《Lan Lăng Khúc》
Rượu được hâm nóng tỏa ra làn khói trắng lượn lờ, trên nền đất tuyết phủ ba tấc, tựa như một giao trì* băng thanh ngọc khiết, xuất hiện mờ mờ ảo ảo trong đó là một nàng tiên tử đang múa vũ khúc, dáng điệu uyển chuyển mềm mại, dung mạo như tuyết, không, so với tuyết còn muốn thanh ngạo hơn ba phần.
*Giao trì: nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại
Mọi người đều si mê nhìn đến ngây dại.
Ngay cả Trấn Bắc Vương, cũng kinh động không thôi, đồng thời lại toát ra chút lửa giữ, bởi vì ghen tị.
"Y chưa từng nhắc qua với hắn là y biết múa, lại ở nơi này hiến khúc cho những người phàm phu tục tử xem."
Ánh mắt Trấn Bắc Vương giống như là muốn ăn thịt người đến nơi vậy.