Mục lục
Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phạm Mai

Ai, cũng không biết hắn ở thôn Triệu gia trải qua thế nào?

Công chúa đem người bỏ lại đó, tứ hôn cũng không có thực hiện, nhưng mà, hắn có dự cảm, Nữ hoàng nhất định sẽ không ngừng cố gắng để cho nàng lập gia đình hoặc là thú người Nữ hoàng chỉ định.

Thái tử Sở quốc cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mười vạn tinh binh chỗ Xích Dương công chúa, nói không chừng sẽ đến một cái ngàn dặm truy thê.

Vân Thanh Ngân căn cứ chức trách quản gia hảo tâm nhắc nhở nói: “Tứ công tử, Hoa công tử, không bằng các ngươi ra bên ngoài tán gẫu, không cần quấy rầy công chúa nghỉ ngơi?”

Tiêu Băng lãnh lãnh quét Hoa Tử Huyễn liếc mắt một cái, lạnh lùng rời đi.

Hoa Tử Huyễn nhún nhún vai nhưng không có đi theo đi ra ngoài, ngược lại hướng bên trong đi vào, Vân Thanh Ngân hơi hơi sửng sốt sau đó chạy nhanh ngăn hắn lại: “Hoa công tử, thỉnh tự trọng, công chúa cũng không có chiêu ngươi thị tẩm!”

“Ngươi nhất định phải ngăn cản ta?”

“Đúng vậy, nếu công chúa kêu ngươi ta nhất định cho đi! Ngươi cùng Tứ công tử là bất đồng, Tứ công tử là phu thị của công chúa, ngươi chỉ là khách nhân của công chúa, còn thỉnh Hoa công tử không cần vượt quá giới hạn.”

Hoa Tử Huyễn mắt lạnh đánh giá hắn, Vân Thanh Ngân thản nhiên đối mặt ánh mắt của hắn, kiên định ngăn cản hắn. Hai người giằng co một hồi, Hoa Tử Huyễn cười nhẹ một tiếng, trêu tức nói: “Không thể tin được công chúa được người yêu thương như vậy, được rồi, dù sao ta cũng mệt mỏi, đêm nay sẽ không ầm ỹ công chúa!”

Dứt lời xoay người rời đi, nhìn bóng dáng của hắn Vân Thanh Ngân không hiểu còn có chút không vui, hơi thở nam nhân này quá mức hung ác nham hiểm, nếu có thể, hắn cảm thấy vẫn nên khuyên công chúa rời xa tốt hơn.

Sau khi hai người rời đi, trong phòng Thần Tịch mở mắt, trong mắt hiện lên một chút vừa lòng, chỉ cần Vân Thanh Ngân không có suy nghĩ ghê tởm gì, nàng sẽ thưởng thức. Về phần lợi dụng để làm việc, trong lúc người với người đó thôi, hợp tác là thực bình thường.

“Ai. Công chúa, ngươi cũng không cần phải đề phòng bọn họ như vậy đi?” Bắc Đường Liên Vân cười hì hì từ gian bên cạnh đi tới. Rất là đồng tình nói: “Công chúa, kỳ thật Tứ công tử là thật đố kỵ.”

Thần Tịch liếc trắng mắt, trực tiếp khoát tay không để ý tới, “Ngủ, nhớ kỹ nghĩa vụ của ngươi, gác đêm cho ta, không được để cho những người khác quấy rầy ta ngủ!”

“Ai ai, công chúa, ta cũng là nam nhân mà. Ngươi sẽ không lo lắng --” Bắc Đường Liên Vân ái muội tặng một cái nháy mắt,

Thần Tịch bỗng dưng run, sờ sờ cánh tay nổi da gà, “Được rồi. Đừng náo loạn. Ngươi mới mười tám tuổi, tuổi pháp luật cho kết hôn cũng chưa tới, ta......”

Bắc Đường Liên Vân mạc danh kỳ diệu nhìn nàng. Vẻ mặt khó hiểu, “Công chúa, ngươi nói cái gì vậy? Nam tử Hạ quốc chúng ta mười sáu tuổi là có thể đón dâu sinh con, ta đã muốn đủ lớn! Mặt khác, ta muốn nhắc nhở một câu, tuổi của công chúa với ta là giống nhau!”

“Cũng không phải. giống như ta mười chín.”

“Vậy cũng chỉ lớn hơn một tuổi, khẩu khí của công chúa là ý gì vậy chứ?”

“Được rồi. Dù sao ngươi cứ ở đó yên lặng gác đêm cho ta, bằng không, đường huynh ngươi để ngươi ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa!”

Ách, nữ nhân này thật sự không đáng yêu! Bắc Đường Liên Vân có chút dỗi trở lại gian phòng cách vách nằm ngủ, để cho hắn gác đêm, mấy hộ vệ đó làm cái gì? Nuôi không à!

Nằm trên tháp lăn qua lăn lại, Bắc Đường Liên Vân mất ngủ, trong đầu luôn nghĩ tới lời Cơ Tĩnh Viễn nói, người vô tâm, có khả năng sao? Công chúa sẽ là người vô tâm?

Ai!

Chuyện đường huynh giao cho hắn làm thật khó mà!

Bỗng nhiên, ngoài phòng truyền đến một động tĩnh rất nhỏ, Bắc Đường Liên Vân lập tức cảnh giác, lặng yên đi vào bên giường Thần Tịch canh chừng, chỉ thấy dưới ánh trăng một người thật cẩn thận tới gần Thần Tịch, thân hình kia hình như còn có chút quen thuộc,

Hắn còn chưa có tới gần đã cách không điểm huyệt của Thần Tịch lại, Bắc Đường Liên Vân thầm kêu không tốt, nhưng vẫn chịu đựng, ít nhất hắn muốn chờ đối phương đi lên một chút xem là người nào.

Sau khi người nọ cách không điểm huyệt xong, nhìn thấy người trên giường không hề động tĩnh nào, mới tiêu sái bay lại, rat ay muốn khiêng Thần Tịch lên trên vai. Ngay sau lúc đó, Bắc Đường Liên Vân bay nhanh ra tay hướng về phía người che mặt, một chiêu này quá đột nhiên, lại thêm người nịt mặt một tay đang bắt Thần Tịch, vì không cẩn thận một cái nên đã bị tháo khăn che mặt.

Bắc Đường Liên Vân kinh ngạc nhìn người trước mắt: “Liễu Văn Hoa! Dĩ nhiên lại là ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”

“Tam công tử?” Liễu Văn Hoa nhìn thấy khuôn mặt Bắc Đường Quân Liên cũng rất kinh ngạc, lập tức liền ra chiêu ngoan lệ, ngăn chặn hắn dẫn người đi.

“Liễu Văn Hoa, công chúa thành tâm hợp tác cùng ngươi, thế mà ngươi lại không chịu giữ quy ước?”

Liễu Văn Hoa hừ lạnh một tiếng, hai bên giao thủ, nói: “Được sự tín nhiệm của Cung Thần Tịch cùng với cùng với hợp tác với nàng cũng là một trong những nhiệm vụ của ta, tại sao không tuân thủ chữ tín!”

“Ngươi – được, tốt lắm!” Bắc Đường Liên Vân cảm thấy đường đường bang chủ Hắc Long bang lại vô lại như thế, thật sự đáng giận đến tột cùng, vừa đánh vừa nói: “Người tới, có thích khách!”

Hộ vệ trong viện nghe thấy tiếng kêu thì chạy vào thật nhanh, rất nhanh liền cùng Bắc Đường Liên Vân cùng nhau đối phó Liễu Văn Hoa.

Võ công Bắc Đường Liên Vân tuyệt đối không thấp, hơn nữa hộ vệ cũng do Hoàng Phủ Cảnh Hạo lưu lại, dần dần Liễu Văn Hoa lâm vào cục diện bế tắc, không bao lâu đã bị đâm bị thương mấy chỗ, ngay tại lúc Bắc Đường Liên Vân sắp bị hắn bắt được, một bóng người đột nhiên bay tới, mang theo Liễu Văn Hoa đang bị thương chạy đi.

Bắc Đường Liên Vân đuổi theo tới cửa thì dừng bước, vì tránh bọ hắn sử dụng kế điệu hổ ly sơn nên hắn vẫn chạy tới bên người Thần Tịch, bất quá phân phó nhóm hộ vệ phải gia tăng tuần tra.

Thần Tịch mở mắt ra, đạm mạc nhìn thoáng qua, “Ngươi không có bị thương chứ?”

“Bị thương ngoài da, không ý chuyện gì, công chúa người – người không phải bị điểm huyệt sao?”

“Huyệt gì? Huyệt đạo của ta người nào cũng có thể điểm hay sao?”

Ngạch, đây không phải hố người sao? Làm hại hắn vừa rồi lo lắng vô ích một trận.

Thần Tịch đứng dậy, mở ra một cái hộp bên trên đầu giường, bên trong hòm chứa một viên dạ minh châu nhỏ, trong phút chốc chiếu sáng toàn bộ phòng.

Sau đó đi đến trước tủ quần áo từ bên trong tủ lấy ra một hòm thuốc, lại dùng chén rót ra một ít nước trà để lạnh chuẩn bị xong mới ngồi lại bên người Bắc Đường Liên Vân, xăn ống tay áo hắn lên, trước hết dùng bông tẩy trừ miệng vết thương cho hắn, sau đó bôi thuốc, băng bó.

Miệng vết thương không phải rất sâu, bất quá đối với người hiện đại mà nói thì được xem là nghiêm trọng, bị trường kiếm của Liễu Văn Hoa làm bị thương lỗ hổng khoảng một tấc, miệng vết thương có rất sâu, về phía Thần Tịch nhìn thì bị thương ngoài da nghiêm trọng.

“Công chúa, đây là vết thương nhỏ, không có thương tổn tới gân cốt, ngươi không cần nhíu mày!” Bắc Đường Liên Vân vốn được nàng tự mình băng bó còn có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn bộ dáng công chúa băng bó còn kinh ngạc hơn nữa.

Thần Tịch khe khẽ thở dài, “Mấy ngày tới đừng dùng cánh tay này, chờ thương tốt rồi hãy sử dụng.”

Bắc Đường Liên Vân phát hiện chính mình thật đúng là không thói quen Cung Thần Tịch đối xử ôn nhu với mình, cảm giác rất là quái lạ! Chẳng lẽ trước kia đường huynh bị thương cũng được đãi ngộ như vậy?“Ha ha, công chúa yên tâm, vết thương này vài ngày sẽ tốt thôi. Bất quá, hình như đối với việc băng bó vết thương công chúa rất thuần thục thì phải!”

“Phải không? Có lẽ vậy, trước đây ta thường xuyên bị thương, đa số vết thương đều là tự mình băng bó!”

Cái gì!

Ai dám làm Xích Dương công chúa bị thương? Bắc Đường Liên Vân cảm giác được bản thân mình đang tức giận: “Công chúa, kẻ nào to gan lại dám ức hiếp người? Ta báo thù cho người!”

“Không cần, ngươi cũng tìm không thấy bọn họ.”

“Trừ phi bọn họ đã chết, bằng không, chỉ cần công chúa nói ra, nhất định ta sẽ tìm được bọn họ rồi báo thù cho công chúa!”

Thần Tịch nhìn dáng vẻ kích động của hắn thì nở nụ cười: “Không cần, bọn họ đã chết rồi.” Ít nhất đối với nàng mà nói, bọn họ quả thật cũng được xem như đã chết, bởi vì này cả đời này nàng cũng sẽ không gặp lại bọn họ nữa.

“Thật sự?”

“Ừ.”

Bắc Đường Liên Vân cảm giác được sự đau đớn trên cánh tay đã hoàn toàn biến mất, dược của công chúa thật đúng là tốt! Vì sao nữ nhân trước mắt này căn bản lại không giống với những gì mà đường huynh đã miêu tả lúc trước, lại càng không giống như những lời thế nhân đã nói: “Công chúa, ngươi thích đường huynh của ta sao?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Nếu không thích, vì sao người lại muốn Hoàng thượng ban đường huynh của chúng ta cho người?”

Năm đó, chỉ là hành vi của bản thể mà thôi! Thần Tịch lắc đầu: “Chuyện trước kia ta đã quên mất, cho nên, ngươi hỏi ta có thích đường huynh của ngươi không, ta chỉ có thể nói không biết.”

“Thật sự không thể nhớ được một chút nào sao? Chúng ta đã từng gặp mặt rồi mà!” Bắc Đường Liên Vân có chút không cam lòng nói.

Thần Tịch chân thành nhìn hắn, “Thật sự quên, nay ta, không thương yêu một người nam nhân nào cả.”

Những lời này liền như một cây búa nhỏ đánh vào trong lòng của Bắc Đường Liên Vân, khẽ đau đớn, sau đó hắn nghĩ tới lời nói của Cơ Tĩnh Viễn, người vô tâm.

Không có tình yêu chính là vô tâm sao?

Không, dù thế nào hắn cũng sẽ không cho rằng nữ nhân vừa mới dịu dàng băng bó cho hắn lúc vừa rồi là một nữ nhân vô, nhất định là Cơ Tĩnh Viễn đã sai rồi! Bắc Đường Liên Vân cũng không thể giải thích được chính xác được vì sao giờ phút này hắn lại có chút bối, còn hỏi như để chứng minh: “Công chúa, tương lai liệu người có thích những người khác không?”

“Có lẽ sẽ.”

“Công chúa --”

“Bắc Đường, ngươi có thể gọi tên của ta.”

Bắc Đường Liên Vân nghe vậy trong lòng mừng thầm, “Thần Tịch? Người là công chúa, điều này không tốt lắm đâu!”

“Ngươi có thể làm bằng hữu của ta.”

Bằng hữu? Công chúa muốn làm bằng hữu với hắn? Bắc Đường Liên Vân có chút ngây ngốc mà nhìn Thần Tịch, một lúc lâu cũng nói không ra lời, trong quan niệm của Bắc Đường Liên Vân, tuy rằng ngày thường hắncó chút phóng đãng thiếu kìm chế, không tỉ mỉ khéo léo như đường huynh, nhưng là, tới cùng hắn vẫn là một cổ nhân, có quan niệm quân thần.

Thân phận công chúa không thể nghi ngờ là vô cùng cao quý hơn so với bọn hắn, người hoàng tộc ai lại không có vài phần kiêu ngạo, vậy mà nàng lại nói có thể làm bằng hữu?

“Ngươi làm sao vậy? Bình thường rất thông minh, này lại ngốc rồi sao? Yên tâm, trải qua quan sát ta đã đưa ra kết luận, ngươi thật sự có thể làm bằng hữu của ta, bất quá, nếu ngươi khinh thường công chúa nghèo túng như ta. Không cần phải miễn cưỡng!”

“Không phải -- ta không có!” Bắc Đường Liên Vân lập tức ngắt lời nàng, “Chẳng qua ta chỉ rất kinh ngạc, không thể tưởng được công chúa lại có tính cách như vậy.”

Thần Tịch cười tự nhiên, cái gì là tính tình như vậy, đây là sự khác nhau, giữa bọn họ thì có gì khác nhau cơ chứ! Nhìn dáng vẻ phóng đãng thiếu kìm chế ngày thường chủa hắn, nhưng bên trong, nhưng bên trong vẫn tồn tại quan niệm quý tiện của cổ.

Nhưng, hắn thật sự có thể làm bằng hữu.

“Công chúa, ta muốn hỏi người một chuyện, Hoa Tử Huyễn là bằng hữu của ngươi sao?”

Thần Tịch bĩu môi, “Sao hắn có thể là bằng hữu của ta, hắn là người hợp tác, giống với Liễu Văn Hoa!”

Liễu Văn Hoa!

Đúng rồi, Liễu Văn Hoa, chết tiệt, sao hắn lại có thể nói chuyện với công chúa một hồi mà lại quên mất chuyện của thích khách vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK