“Nàng đáng chết.”
“Nàng --”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi cũng thất trách, nhìn không ra công chúa bị nàng hạ độc.”
Cái gì?
Gia Cát Tĩnh Trạch ngạc nhiên nhìn hắn, lại nhìn về phía Thủy Yên, xuống tay khi nào? Đồ ăn nước canh đều là qua tay hắn cùng Tiêu Băng, kiểm tra qua không có việc gì mới cho công chúa uống, làm sao có thể có độc?
Bất quá bản lĩnh của Hoàng Phủ Cảnh Hạo hắn luôn luôn tin tưởng, nếu hắn đã nói như thế thì mười phần là có thật.
Thủy Yên ôm bụng đau hô đứng lên, một lát hạ thể xuất hiện hồng hồng, Gia Cát Tĩnh Trạch vừa thấy trong lòng cả kinh: Chẳng lẽ đẻ non? Đã thấy nàng cực kì ủy khuất khóc lóc nói: “Hoàng Phủ công tử oan uổng nô tỳ, nô tỳ làm sao sẽ đối với công chúa hạ độc thủ?”
“Cút ra ngoài, về sau biến mất ở trước mặt công chúa.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo một chút cũng không vì Thủy Yên điềm đạm đáng yêu mà cảm động, hắn chính là cố ý đá trúng bụng của nàng, cố ý hủy đi đứa nhỏ này.
Bắc Đường Quân Liên là phu thị Xích Dương công chúa, nếu để cho Thủy Yên sinh ra đứa nhỏ của phu thị công chúa, như vậy, này tuyệt đối là một cái sỉ nhục.
Xích Dương công chúa tôn quý như thế cho dù như thế nào cũng không cho phép bất kì ai làm bẩn, nàng đã có lá gan làm ra chuyện tình bực này thì phải chịu hậu quả tương ứng.
“Ô ô, Hoàng Phủ công tử hiểu lầm nô tỳ, nô tỳ thật sự không có hại công chúa --”
Thần Tịch bị tiếng khóc của nàng làm cho tỉnh lại, vừa tỉnh nghe thấy thanh âm xem qua liền bị hoảng sợ: “Thủy Yên, ngươi đây là -- người tới, mau mời đại phu.”
Hôn mê, Bắc Đường Quân Liên chưa có đi bao lâu, Thủy Yên nếu bị đẻ non nàng phải cho hắn công đạo như thế nào đây.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngăn chận tay nàng, trầm giọng nói: “Công chúa, đứa nhỏ của nàng không bảo đảm.”
Cái gì?
“Sao lại thế này?”
Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt một cái, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền hiểu được Hoàng Phủ Cảnh Hạo là cố ý, như thế, hắn không lời nào để nói.
Thần Tịch nhìn bọn họ nhíu mày, “Nói, sao lại thế này?”
Thủy Yên ôm bụng chịu đựng đau đớn khóc kể nói: “Công chúa, nô tỳ không có hạ độc hại ngươi, thật sự không phải ta...... Ô ô, Hoàng Phủ công tử hiểu lầm nô tỳ.”
Hạ độc?
Thần Tịch ánh mắt chuyển hướng Hoàng Phủ Cảnh Hạo, hắn cũng là thần thái không gợn song một chút sợ hãi, rất là khinh thường nhìn Thủy Yên liếc mắt một cái, “Công chúa, Đại công tử tự nhiên sẽ không hạ độc hại ngươi, hầu hạ gần người chỉ có nàng bị hiềm nghi lớn nhất, hơn nữa, ta có chứng cớ.”
“Ai, mặc kệ thế nào, trước hết mời đại phu cấp nàng xem chút đi.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo lãnh liệt quét Thủy Yên liếc mắt một cái, hơi thở hàn bang kia giống như làm cho toàn thân Thủy Yên trở nên cứng ngắc, “Nếu công chúa nhân từ xin mời đại phu đến xem đi.”
“Không bằng làm cho lục đệ đến --”
Thần Tịch ánh mắt chợt lóe đánh gãy Gia Cát Tĩnh Trạch nói: “Đây là bệnh phụ khoa, làm cho người phủ tướng quân đi thỉnh một vị đại phu đi.” Lục công tử bên người bây giờ chỉ là một cái thế thân, làm sao dám cho hắn ra tay.
Không bao lâu, người phủ tướng quân mang đến một đại phu, đại phu kia sau khi bắt mạch liền sắc mặt trầm trọng, thở dài nói: “Hồi công chúa, đứa nhỏ trong bụng cô nương này đã chết, chỉ có thể dẫn ra ngoài, bằng không sẽ đối cơ thể người mẹ tạo thành tổn thương lớn hơn nữa.”
Thủy Yên vừa nghe sắc mặt nhất thời trắng bệch một mảnh, hồi nãy khi đau đớn kia vừa mới đánh úp lại nàng liền sợ có kết quả như thế này, không thể tưởng được...... Hoàng Phủ Cảnh Hạo, đều là hắn làm hại.
Bỗng dưng, Thủy Yên nâng mắt oán hận nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo, bọn họ không oán không cừu, vì sao nam nhân này lại muốn giết đứa nhỏ của nàng?
Đây chính là nơi dựa vào của nàng, bị nam nhân này đá một cước đã không còn.
Thần Tịch đối với chuyện này rất là tiếc hận, Bắc Đường Quân Liên...... Ai! Bất đắc dĩ nhìn bọn họ liếc mắt một cái nhẹ giọng nói: “Vậy thỉnh đại phu khai dược đi, mặt khác, phái hai cái nha hoàn chiếu cố Thủy Yên cô nương một thời gian, hảo hảo dưỡng thương.”
“Công chúa, nô tỳ vô tội bị thương, thỉnh công chúa vì nô tỳ chủ trì công đạo.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bằng đứa nhỏ trong bụng ngươi cùng Tam công tử có liên quan thì đã không nên giữ lại, công chúa tha cho ngươi một lần, ngươi không tự hối cải còn dám đối công chúa hạ độc, chết chưa hết tội.”
Thần Tịch ngạc nhiên nhìn hắn một cái, hắn vì sao có thể khẳng định Thủy Yên đối với nàng hạ độc như thế?
Lại nói tiếp, mấy ngày nay nàng xác thực có chút khác thường, vốn tưởng rằng là tinh lực cạn kiệt, nay nghĩ đến cũng.“Đây là có chuyện gì, nói rõ cho ta nghe một chút.”
“Công chúa, ta vừa mới bắt mạch cho người phát hiện trong cơ thể người trầm tích một ít độc tố, là một loại độc dược mạn tính, sẽ không cho người chết đi, chỉ là dùng trong nửa tháng sẽ cho người cả đời trở nên si ngốc.”
Si ngốc?
Thần Tịch này hội ngây người, ai lại độc như vậy, làm cho nàng trở thành ngốc tử?
Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy sắc mặt đại biến, khẩn trương nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo: “Như thế Hoàng Phủ tướng quân nhưng là có biện pháp --”
“Thời gian phát hiện sớm, tất nhiên là có.”
Vậy là tốt rồi, Gia Cát Tĩnh Trạch thực sợ này hỏa thiêu chưa chết, lại xuất hiện một cái càng làm kích thích người khác hơn.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo mắt lạnh đảo qua Thủy Yên sau lại bổ sung nói: “Công chúa, loại này dược ta đã thấy, hương vị cũng hỏi qua, Thủy Yên trên người còn có.”
Thủy Yên chấn động, “Ngươi nói bậy, trên người ta làm sao có cái gì độc dược?”
Thần Tịch nhìn thần sắc của nàng thầm than, chung quy là có mùi, bất quá nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là mục đích như vậy. Lam mâu bình tĩnh nhìn về phía Thủy Yên, thanh âm mềm nhẹ chậm rãi hỏi: “Thủy Yên, ngươi đây là vì ai đối ta hạ độc đây?”
Thủy Yên quá sợ hãi, ủy khuất nhìn nàng: “Công chúa, nô tỳ không có, nô tỳ sao có thể là người vong ân phụ nghĩa? Nô tỳ cảm động và nhớ nhung --”
“Thủy Yên, ta tin tưởng Hoàng Phủ tướng quân sẽ không dùng việc này nói giỡn với ta.”
Thủy Yên nghe vậy cúi đầu, ảm đạm nói: “Nói như thế, công chúa chính là nhận định ta hạ độc?”
Thấy nàng không chịu nhận thức Hoàng Phủ Cảnh Hạo tuyệt không bỏ qua, thân thủ vung lên, đàn cổ trên bàn liền biến thành mục nát, chém làm hai đoạn, một trận mùi truyền đến trong mũi, ở đây mỗi người đều nghe thấy được.“Công chúa, đây là một loại hương phấn của di tộc, một mình sử dụng không độc, nhưng là nếu trộn cùng dược liệu sẽ sinh ra điều kì diệu.”
Thủy Yên nghe vậy sắc mặt bụi bại, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nếu biết được rõ ràng như vậy? Nàng sử dụng một mình nó đúng là không có độc, chính là cùng đàn cổ phát ra hương phấn hỗn hợp hút vào sẽ sinh ra độc tính, di tộc xưng là trăm ngày phản đồng tán, ý tứ chỉ dùng trong hơn trăm ngày sau sẽ trở nên si ngốc, trở lại thời kì của trẻ nhỏ.
Thần Tịch xem Thủy Yên sắc mặt cũng biết trong lòng nàng có quỷ, mệt mỏi ấn ấn huyệt thái dương, “Thủy Yên, mọi thứ đã rõ ràng như thế, không biết ngươi có gì để nói không?”
Trong lòng Thủy Yên biết không thể biện bạch, gục đầu xuống trầm mặc một hồi lâu mới ngẩng đầu, ánh mắt nàng nhìn Cung Thần Tịch có hận, có đố kỵ, cũng có hâm mộ, thật lâu sau mới bi thương cười rộ lên: “Công chúa hỏi ta vì sao? Công chúa nhất định nhớ người đều buông tha tư tình của ta cùng Tam công tử, Thủy Yên như thế nào không biết ân báo đáp ngược lại lấy oán trả ơn đúng không?”
“Không, ta chưa từng có chờ mong ngươi sẽ báo đáp ơn của ta.” Thần Tịch đạm mạc nhìn nàng, trong đôi mắt là một mảnh bình tĩnh, “Ta làm ra một cái quyết định đều chính là bằng tâm mà làm, về phần người khác hội sẽ như thế nào thì không ở trong phạm vi lo lắng của ta.”
Thủy Yên nghe vậy càng thêm tuyệt vọng, “Nguyên lai công chúa trong lòng cho tới bây giờ chưa từng đem chuyện của ta để ở trong lòng, ha ha a...... Cũng đúng, Xích Dương công chúa là loại người nào, không cần đối với một kỹ nữ thanh lâu như ta để ý. Nhưng là, công chúa có biết vì sao ta oán ngươi?”
“Vì sao?” Thần Tịch đối với điểm này vẫn là có điểm hứng thú.
“Bởi vì công chúa làm cho Tam công tử đối ta lạnh tâm tư.”
Ách!
Thần Tịch trợn tròn mắt, Bắc Đường Quân Liên đối nàng lạnh tâm tư? Lời này giải thích thế nào? Lại nghe Thủy Yên bổ sung nói: “Trước kia Tam công tử đối ta còn có vài phần tình nghĩa, thương tiếc ta...... Nhưng từ khi công chúa bắt đầu biết ta mang thai, lại ra vẻ hào phóng thả chúng ta, Tam công tử đối với ta không có một tia nhu tình.”