Hắn chỉ nghĩ công chúa muốn cố gắng quản lý quân đội, cũng không lo nghĩ nhiều, thẳng đến thật lâu về sau, hắn mới biết được, Cung Thần Tịch hỏi là để biết suy nghĩ của hắn.
Đương nhiên, đây đều là nói sau.
Sau khi Thần Tịch tĩnh dưỡng vài ngày thì sinh nhật của nàng đến.
Vân Thanh Ngân vì chúc mừng sinh nhật của nàng, bao mấy nhà tửu lâu ở Hi thành, mở tiệc chiêu đãi dân chúng toàn thành.
Buổi tối, lại tổ chức đốt lửa trại ở quân doanh, Thần Tịch tĩnh dưỡng không sai biệt lắm tự mình đến đó, làm cho các tướng sĩ đều vui mừng, phấn khích, trải qua mấy ngày diễn ra cải cách,các tướng sĩ đều cảm nhận được ưu việt. Không hẹn mà cùng cho rằng được làm tùy tùng của Xích Dương công chúa là đáng giá, mà ngay cả nhóm thượng tướng cùng trung tướng cũng cho rằng Xích Dương công chúa tương lai có thể làm nên đại sự, cho nên, mấy ngày nay trong quân doanh tinh thần tướng sĩ chưa bao giờ tốt như thế.
Thần Tịch nhìn nhiệt huyết sôi trào của các tướng sĩ, nhìn bọn họ hào ngôn chí khí, nghe bọn họ dám nói thẳng thật chân tình thì nở nụ cười.
Ở trên đài cao, nữ tử tay cầm chén lưu ly, kính toàn quân một ly. Sau đó nàng tiêu sái múa một hồi kiếm vũ, nàng múa rất đẹp, dù là múa kiếm cũng không làm mất vẻ uyển chuyển, tao nhã, tư thế oai hùng hiên ngang. Trong lúc mọi người còn đang ngây ngẩn, tiếng ca rung động cất lên:
Dọc theo giang sơn khởi phập phồng phục ôn nhu đường cong, phóng ngựa yêu
Trung Nguyên yêu Bắc quốc cùng Giang Nam.
Đối mặt lưỡi trượt tuyết kiếm mưa gió đa tình làm bạn, quý trọng thương thiên ban cho của ta màu vàng hoa năm.
Làm người nhất can đảm, làm người gì e ngại gian nguy, hào hùng không thay đổi năm phục một năm!
Làm người có khổ có ngọt, thiện ác tách ra hai bên, đều vì trong mộng ngày mai!
Xem gót sắt boong boong đạp lần vạn dặm non sông. Ta đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió cầm chặt nhật nguyệt xoay tròn, nguyện khói lửa nhân gian an thái bình mỹ mãn!
......
Múa xong một khúc, tư thế bễ nghễ, oai hùng kia khắc sâu trong lòng toàn thể tướng sĩ. Trong lúc mọi người còn đang trầm mê như chưa thể dứt ra được, Vân Thanh Ngân trước hết bừng tỉnh hô một tiếng hảo, sau đó là toàn quân hô:
“Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!”
Thần Tịch khẽ mỉm cười, dùng nội lực hô: “Chén rượu hôm nay là cảm tạ mọi người mấy năm nay đối với Thần Tịch không rời, cảm tạ mọi người trung quân nghĩa đảm! Chén rượu thứ hai, mong mọi người tiếp tục ủng hộ Thần Tịch, Thần Tịch hứa với mọi người chỉ cần ta còn sống, mọi người tất không phải lo cơm no áo ấm!”
“Thề sống chết bảo hộ Công chúa!”
“Thề sống chết bảo hộ Công chúa!”
Sĩ khí tăng vọt, lần đầu tiên bọn họ cảm nhận đượcthế nào là huyết mạch sôi trào, cái loại cảm xúc mênh mông này không phải nói hai ba câu là có thể hình dung ra, dù sao mọi người đều thực hưng phấn.
Cùng các tướng sĩ ca múa một hồi, Thần Tịch lấy lý do thân thể chưa khỏi hẳn về phủ công chúa nghỉ ngơi trước.
Vân Thanh Ngân hộ tống nàng trở về, trên đường tâm tình rất tốt, có thể nói là tốt nhất từ trước đên nay!
Sau khi Thần Tịch trở lại phủ công chúa, nhìn trước mặt một chén mì thọ, nàng nhẹ nhàng thở dài, “Lại đi chuẩn bị một chén, Bắc Đường hẳn là phải về đến đây rồi.”
Vân Thanh Ngân nghe vậy thần sắc hơi hơi vừa động. Vẫy vẫy tay làm cho nha hoàn cho phòng bếp chuẩn bị thêm một chén.
“Công chúa, đêm nay ngươi làm tốt lắm!” Khúc vũ kia làm cho hắn có chút chấn động, tiêu sái lại lộ ra một cỗ chính nghĩa, hơn nữa đặc biệt thích hợp hoàn cảnh.
“Phải không. Cũng phải có người vỗ tay mới được.”
Vân Thanh Ngân ha ha cười, lập tức nghĩ đến một vấn đề, “Công chúa, nếu Bắc Đường công tử phải về, đêm nay có phải hay không cho hắn thị tẩm?”
Thần Tịch ánh mắt vừa động, lập tức lạnh nhạt, “Không cần, chuyện thị tẩm ta tự có chủ trương.”
“Công chúa, Cơ công tử nói...... Sau khi mất trí nhớ ngươi là người vô tâm.” Vân Thanh Ngân do dự một hồi cuối cùng cũng mở miệng nói ra.
Thần Tịch nghe vậy ánh mắt bức thẳng Vân Thanh Ngân, “Hắn là xem bói hay chính mình đoán?”
“Xem bói.”
“Quẻ tượng chuẩn sao?”
Vân Thanh Ngân lắc đầu, thực thành thực nói: “Ta không nghĩ đến, bởi vì, ta đi theo công chúa là tin tưởng năng lực của công chúa. Ta nghĩ công chúa vô tâm chính là đối đãi với địch nhân, còn người một nhà, công chúa vẫ là có tình có nghĩa.”
Thần Tịch khóe miệng gợi lên ý cười thản nhiên, Vân Thanh Ngân nói năng cũng không tệ lắm, nàng thích nghe, “Ngươi nói nghe thực thoải mái, Vân Thanh Ngân, chỉ cần ngươi không phản bội ta, một ngày nào đó ta sẽ thành toàn tâm nguyện của ngươi, thời gian tuyệt không vượt qua mười năm, quân tử báo thù, mười năm không muộn.”
“Ta tin tưởng năng lực công chúa, tương lai, ta chính là quân sư, trợ thủ của công chúa.” Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Ngân thận trọng hứa hẹn.
Thần Tịch cười nhìn hắn, rất là ôn nhu, “Vân Thanh Ngân, quá mấy ngày nữa, chờ thân thể ta tốt lên, ta sẽ giải cổ độc trên người ngươi.”
Cái gì!
Vân Thanh Ngân mắt trừng lớn, ngạc nhiên nhìn nàng, lập tức tỉnh ngộ. Đông một tiếng, hắn quỳ một gối: “Tạ công chúa! Thanh Ngân thề sống chết nguyện trung thành với công chúa dù mười năm sau cũng không thay đổi!”
“Tốt, mười năm sau có lẽ ngươi đã thê thiếp đầy nhà a!” Thần Tịch khẽ mỉm cười trêu chọc.
Vân Thanh Ngân trong lòng kinh ngạc không thôi, độc tố trong cơ thể hắn là chuyện tình cơ hồ không ai biết đến, công chúa đến tột cùng là như thế nào biết được?
“Ta am hiểu sử dụng độc, ngươi yên tâm, ta có biện pháp giúp ngươi.”
“Công chúa, ngươi --”
“Ta thấy ngươi là người vô cùng cẩn thận, sao lại cho kẻ khác cơ hội đầu độc ngươi?”
Vân Thanh Ngân trong lòng kích động, hắn không phải xem cao đối phương, mà là thật sự đối phương hạ cổ cho vô hình, hắn thua chính là về nhân số, bị thất bại nặng nề, gia tộc bị giết......
Không thể tưởng được công chúa không chỉ có có trí tuệ, nếu còn có năng lực như thế, hắn lại thầm may mắn vì lựa chọn của chính mình! Nàng quả nhiên là quý nhân đời này của hắn!
“Biết ta vì sao muốn đem Hi thành giao cho ngươi không?”
“Biết, quân đội nhiều, trọng yếu nhất chính là lương thảo, không có lương cũng là uổng công, mười vạn tinh binh của công chúa luôn cần lương thảo sung túc, chỉ có Hi thành cường thịnh, mới có khả năng làm cho quân nhu giàu có!”
“Đúng vậy, quân nhu là cần dân chúng cung cấp, nông nghiệp, buôn bán đều phải phát triển, Hi thành là nơi có thể chu cấp được một lượng lớn lương thực. Đương nhiên, công nghiệp cũng phải phát triển hơn nữa, bất quá ta đối với phương diện này không có nghiên cứu. Ngươi lại có năng lực nghĩ ra biện pháp làm cho các phương diện đều cường thịnh phát triển. Không chỉ có là lương thảo, vũ khí, tọa kỵ cũng cần phát triển.”
Vân Thanh Ngân lúc này rất có một loại cảm giác chí khí ngút trời, vẻ mặt kiên định, “Công chúa yên tâm, ta nhất định đem hết toàn lực.”
Thần Tịch đứng dậy dìu hắn đứng lên, nụ cười tinh tế thản nhiên, “Về sau không cần tùy tiện quỳ xuống, ta không cần người khác đối với ta quỳ xuống để biểu hiện cái gì, dụng tâm làm việc là tốt rồi.”
“Là.”
Vân Thanh Ngân trong lòng mênh mông, rất nhanh lại tỉnh táo lại, không bao lâu, bầu trời đêm hạ vang lên tiếng vó ngựa, hắn giương mắt nhìn về phía Thần Tịch,
“Công chúa, Bắc Đường công tử hẳn đã trở lại.”
Tiếng nói vừa dứt, không đến một khắc, một dáng người phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt Thần Tịch.
Bắc Đường Liên Vân một đường không ngừng nghỉ chạy liên tục, cuối cùng trở về vào đúng ngày sinh nhật công chúa, vừa vào cửa lại phát hiện Vân Thanh Ngân một mình ở trong phòng cùng công chúa, trong lòng có chút nặng nề, bất quá hắn như trước mang theo sắc mặt vui mừng hướng đến Thần Tịch, “Công chúa, ta đã trở về.”
Thần Tịch nhìn hắn gầy mất một vòng, thở dài, “Trở về là tốt rồi, làm quen một chút, ta chờ ngươi ăn mì thọ!”
Bắc Đường Liên Vân nghe vậy trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, “Tạ công chúa!”
Vội vàng trở về phòng đi rửa mặt chải đầu một phen, phòng bếp cũng đã làm xong mì thọ, bất quá lần này là bưng lên ba bát, bởi vì bát mỳ lúc trước đã lạnh.
Thần Tịch liếc mắt nhìn Vân Thanh Ngân một cái, “Cũng không có bao nhiêu, vừa vặn ba bát, ngươi cũng ngồi cùng ăn đi!”
“Hảo.”
Ba người cũng ngồi xuống một bàn, im lặng ăn một chén mì thọ, Bắc Đường Liên Vân cùng Vân Thanh Ngân cũng không hẹn mà cùng cảm giác được hương vị ngọt ngào, bát mì thọ này thật sự là ăn quá ngon!
“Công chúa, đầu bếp thực dụng tâm, người đêm nay chuẩn bị mì thọ nhất định phải thưởng một chút đi!”
“Hảo, ngươi xem rồi làm.” Thần Tịch chỉ cảm thấy ngon miệng, nhưng không tính là đặc biệt. Bất quá Vân Thanh Ngân đều nói ăn ngon, nàng cũng không có gì hay kháng nghị, hoặc là nói, Vân Thanh Ngân bình thường đều ăn uống kham khổ hay sao?
Thần Tịch trong lòng có chút nghi hoặc, bất quá ngẫm lại vẫn là không hỏi, đợi phân phó phòng bếp về sau chuẩn bị đồ ăn giống nhau thì tốt rồi.
“Công chúa, lễ vật của người!” Bắc Đường Liên Vân lấy ra một hộp gấm, để trên mặt bàn.
Thần Tịch lấy, tò mò mở ra, cư nhiên là một viên thất thải bảo thạch, hình dáng tựa như một giọt nước mưa, chỉ là lớn hơn một chút. Chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Thần Tịch có hơi ngạc nhiê, thật tình tươi cười “Ta thích, cám ơn ngươi.”
Bắc Đường Liên Vân thấy nàng cười, trong lòng như bị cấu một cái, nửa ngày mới hoàn hồn, “Ngươi thích là tốt rồi! Công chúa, Quỷ y ta tìm được rồi, nàng tuy rằng không chịu xuống núi, nhưng lại cho ta một viên Lưu Tinh giải dược.”
Vân Thanh Ngân cũng bị Thần Tịch trong một khắc tươi cười kia làm cho lóa mắt, nghe vậy bừng tỉnh cười nói: “Bắc Đường công tử, độc trên người công chúa đã được giải trừ, giải dược này có thể cất đi sau này dùng, hoặc là đem cho Hứa công tử nhìn xem thành phần, nói không chừng có thể tìm ra phương pháp phối được giải dược này.”
Bắc Đường Liên Vân nghe nói độc được giải, thở ra có chút thất vọng, “Ta chẳng phải là phí công một chuyến sao!”
“Không có, lễ vật này ta rất thích. So với giải dược ta càng thích thứ này hơn.” Thần Tịch cười tủm tỉm đung đưa bảo thạch trong tay.
Bắc Đường Liên Vân thở dài, “Được rồi, coi như là ta cũng không trắng tay.”
Vân Thanh Ngân thấy bọn họ tức giận rồi lại hòa hợp, cũng thức thời cáo lui đi trước.
Vân Thanh Ngân vừa đi, Bắc Đường Liên Vân liền nhịn không được, bước một bước lớn đến bên Thần Tịch, gắt gao ôm nàng, “Công chúa, ta nhớ người!”
Bị hắn ôm lấy, lòng Thần Tịch nảy lên một cái tim đập có chút dồn dập, là thẹn thùng hay là cái gì, nàng không biết, dù sao nàng cũng không bài xích cảm xúc này. Miễn cưỡng thở sâu vài cái mới có thể bình phục được tâm trạng, Thần Tịch khe khẽ nói:
“Bắc Đường, đừng như vậy.”
“Công chúa, ta thích ngươi!” Bắc Đường Liên Vân tức đến mức thở phì phò, rời khỏi nàng nửa tháng, hắn càng lúc càng phát hiện mình nhớ nàng. Chỉ ngóng trông chạy thật nhanh trở về cùng nàng, ở bên cạnh nàng mới yên tâm. Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn đối với một nữ nhân có cảm giác nóng ruột nóng gan, chỉ muốn ngày ngày được ở cạnh nàng, đó nhất định là thích! Thế mà nữ nhân này, hoàn toàn là không đồng dạng với hắn, hắn rời nàng nữa tháng mới trở lại mà nàng đối với hắn vẫn lạnh nhạt như vậy