Tất cả mọi người quỳ xuống không dám nói một lời, Thần Tịch nhìn bọn họ quỳ gối dưới chân mình thì cảm thấy có chút buồn cười, “Đừng quỳ với ta, bản công chúa không phải chủ tử chân chính của các ngươi!”
“Công chúa tha tội!”
“Tội không thể tha!” Thần Tịch không một chút lưu tình trả lời một câu, đêm nay nàng lại có thể bị người ta tính kế, lại nói ám vệ của phủ công chúa rất nhiều, mà dù có nhiều cũng là người của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, thậm chí mấy người Liên Vân Thanh Ngân cũng không phát hiện chút nào.
Lúc nàng đi Lưu viện cũng rất bình thường, lúc ăn cơm với mấy vị công chúa cũng rất bình thường, nhưng mà, sau khi nàng bị người ta đỡ đi Thiên viện, lại không có người nào ngăn lại, trên phương diện này tuyệt đối có ám vệ giúp đỡ.
Lúc này Lưu Nghiệp vẫn đang cứng nhắc quỳ ở dưới, “Tướng quân, là thuộc hạ mệnh lệnh bọn họ hỗ trợ, tất cả đều do thuộc hạ nghĩ ra, không có quan hệ nào tới các huynh đệ!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo có chút mất mát, “Lưu Nghiệp, mấy năm nay hai chúng ta coi nhau như huynh đệ, ta không biết vì sao ngươi phải làm như vậy? Ta vẫn luôn cho rằng dù người trong thiên hạ có phản bội ta, ngươi cũng sẽ không làm như vậy!”
Lưu Nghiệp nghe vậy trong lòng đau đớn, “Tướng quân, không phải là thuộc hạ muốn phản bội người, chỉ là không hy vọng người chịu ủy khuất, lấy tài hoa của người, sao phải chịu thiệt àm làm sườn phu chứ?”
À, thì ra là vì chuyện của Hoàng Phủ Cảnh Hạo mà lo lắng bao đồng sao? Thần Tịch tò mò nhìn bọn họ, “Làm sườn phu của bản công chúa thì ủy khuất, như vậy, không một chút rõ ràng đi theo Khanh Thiên Yến thì có tiền đồ à, nàng ta chỉ có thân phận một thương nhân mà cũng có thể vượt qua bản công chúa sao? Hơn nữa, không phải nàng ta đã có chính phu rồi sao? Chẳng lẽ nàng ta hứa sẽ hưu vị chính phu kia, sau đó cưới tướng quân của các ngươi sao?
Vả lại, trong đêm đại hôn, nếu như tướng quân của các ngươi bị phát hiện là ở trên giường nữ nhân khác. Đây là hồng hạnh ra tường nha, muốn bỏ lồng heo dìm chết à! Sao lại có tiền đồ được? Đầu các ngươi bị lừa đá rồi sao?”
“Nói bậy, bọn ta đã thương lượng tốt rồi, chỉ cần --”
Thần Tịch vẫy vẫy tay, “Được rồi, ta không muốn nghe những lời vô nghĩa của ngươi, tối nay cứ náo nhiệt một chút đi, ngày mai. Ta cho các ngươi nhìn xem cái gì được gọi là không thấy quan tài không đổ lệ. Cảnh Hạo, người của ngươi, cần coi chừng cho kỹ. Tối nay. Nếu ai dám nhúng tay vào chuyện phủ công chúa, giết không tha!”
“Vâng, công chúa!” Lần đầu tiên Hoàng Phủ Cảnh Hạo dưới tư thế nghiêm chỉnh đứng đắn quỳ xuống dưới Xích Dương công chúa nhận sai.
Mặt Thần Tịch nhăn lại nhíu mày, xoay người rời khỏi.
Quay lại Mộc Phong viện, người của Sở Mục Nhiên đã dựa theo phân phó mà hoàn thành hết mọi chuyện, chỉ còn chờ xem kịch vui.
Ba người ngồi xung, Sở Mục Nhiên thở dài, “Công chúa. Đáng tiếc ngày tốt cảnh đẹp thế này, đêm động phòng hoa chúc cũng vì vậy mà không có, chúng ta......”
“Bắc Đường bị hạ xuân dược. Ngươi tìm thuốc giải cho hắn đi!” Thần Tịch ôn hoà nói.
Bắc Đường Liên Vân thở dài, quả nhiên công chúa không chịu thỏa mãn hắn.“Công chúa, ta không uống rượu bị bọn hắn bỏ thuốc, hồi nãy nói như vậy chỉ là muốn thử xem công chúa có thương hương tiếc ngọc hay không thôi!”
Đỗ mồ hôi!
Thần Tịch trợn trắng mắt, thú vị hả?
Nếu nàng nghĩ...... Khụ khụ, cùng với nam nhân bản thân thích cái gì kia, cũng không cần phải chờ người ta hạ thuốc.
Sở Mục Nhiên nghẹn cười, hai người này thật thú vị, nhìn cuộc sống của bọn họ đều thú vị.
“Công chúa, ngươi nói chỉ cần chờ thì trò hay sẽ mở màn, sẽ náo nhiệt tới mức nào vậy?”
“Không biết.”
“Ai, trước kia vẫn chưa có ai đó, chỉ là một thương nhân cũng dám mơ tưởng tới sườn phu của công chúa, còn dám tính kế công chúa? Ha ha, có can đảm! Không biết ai cho nàng ta lá gan như vậy, phó tướng Lưu Nghiệp kia sao, thật khả nghi, ta hoài nghi hắn có mục đích khác!”
Thần Tịch gật gật đầu cam chịu, nàng cũng không tin lí do thoái thác của Lưu Nghiệp, nhưng mà, không vội, đối đãi với địch nhân thì nàng vẫn luôn kiên nhẫn mà.
“Đúng rồi, hộ vệ của ngươi trở về chưa, nếu như về rồi thì nói hắn ta đi kêu Tiêu Băng trở về. Bên cạnh đó, Gia Cát Tĩnh Trạch......”
Sở Mục Nhiên đập cây quạt một cái, cười tủm tỉm, nói: “Công chúa, Gia Cát Tĩnh Trạch mượn rượu giải sầu với Cơ Tĩnh Viễn nên bị quá chén, Lâm Tuấn Thần và Hứa Phi Sương cũng phóng túng một lần, uống rượu, bị người ta nâng về sân rồi. Thanh tỉnh thì chỉ có Vân Thanh Ngân chiêu đãi tân khách, cho nên, hắn ta mới không có thời gian chiếu cố công chúa vào động phòng thế nào!”
Khốn kiếp, khống say lúc nào, lại say ngay lúc này, thật đáng giận mà! Nàng thành thân, bọn họ mượn rượu giải sầu cái quỷ đó, vốn dĩ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà!
Làm vậy cho ai xem hả?
Bỗng dưng Sở Mục Nhiên lại nói: “Công chúa, hình như A Võ nói bọn họ đều được nâng tới Cơ viện, người nói xem có thể nào bọn họ cũng bị nữ nhân tính kế không?”
Thần Tịch hừ lạnh một tiếng, “Bốn người đều có võ công, Hứa Phi Sương lại còn là Tiểu Thần y, nếu chỉ có vậy mà cũng bị tính kế, như vậy, bọn họ sống làm gì hả?”
“Haiz, lời này của công chúa thật vô tình quá!” Lời nói văn nhã của Lâm Tuấn Thần xuất hiện theo sau đó cũng dần đầu tới đây, theo thứ tự cũng là ba người vốn bị cho là say rượu cũng xuất hiện.
Cơ Tĩnh Viễn đi cuối cùng, thay mặt bốn người nói ra, “Công chúa, thế này, chúng ta không bị mất mặt chứ!”
Thần Tịch bĩu môi, “Coi như bình thường, đáng tiếc không có một người đi bảo hộ bản công chúa, phu thị giống như các ngươi thì cần làm gì chứ?”
Mấy người nghe vậy sắc mặt cứng đờ, Lâm Tuấn Thần dẫn đầu nói: “Công chúa, vốn dĩ trách nhiệm bảo vệ người vào thời gian gần đây là do Bắc Đường công tử, đêm nay chúng ta chỉ phụ trách tiếp rượu tân khách, làm sao có thể đổ lên người chúng ta chứ? Sau khi chúng ta uống quá chén cũng phát hiện có người muốn gây rối, cho nên liền tương tệ tựu kế chờ đợi, ai biết được lại chờ được hộ vệ của Tam công chúa và Lục công chúa lấy bao đen chùm bọn ta lại, không biết muốn đưa bọn ta đến chỗ nào!”
Sở Mục Nhiên nghe vậy bật cười, phải một lúc lâu mới nhịn được nụ cười, “Công chúa, công chúa, thật sự ta không thể không bội phục người, người nhìn người sao, đều là công chúa, nhưng lại bị những người đó coi thường như thế, một đám người đó dám tính kế người vào đêm tân hôn, nhóm người này đi tính kế phu thị mới của người, nhóm người kia lại đi tính kế nhóm phu thị người đã lấy về từ lâu, thật sự là họa thủy mà!”
Gia Cát Tĩnh Trạch lạnh lùng đảo qua Sở Mục Nhiên, lạnh nhạt phân tích, nói: “Tiêu Dao Vương, nếu không phải ngươi vừa mới đến, người bên cạnh ngươi không mua chuộc tốt được, hơn nữa ám vệ của ngươi lại ổn thỏa, ngươi cho rằng ngươi bỏ qua được hai chữ họa thủy sao?”
“Ha ha, thật ngại quá, ta nhịn không được, ta thật sự không biết nhóm công chúa Nhai Nữ quốc lại mong muốn có nam nhân như vậy! Còn muốn càn rỡ hơn cả vương tôn quý tộc của Sở quốc ta!”
“Được rồi, không cần cãi nhau về chuyện này. Mục Nhiên, tối nay, phân phó người của ngươi vất vả một chút, coi chừng những nơi có trò diễn hay, đừng cho tân khách bỏ lỡ trò hay.”
“Công chúa yên tâm, ngày mai nhất định có trò hay.”
Thần Tịch lại phân phó vài câu, công đạo ý tứ rõ ràng, Sở Mục Nhiên phân phó người của mình chuẩn bị sẵn sang, cẩn thận, cùng nhau đợt cơn kích tình (kích tình ở đây không phải là kích tình kiểu nam nữ tình cảm mà là kích tình kịch tính của những trò hay).
......
Mấy chỗ hoang đường, mấy chỗ dâm loạn, kích tình chiến đấu hang hái, các tân khách cũng dần dần muốn tan nhưng vì có vũ khúc, bọn họ đều kỳ quái cảm thấy tiệc tối nay của phủ công chúa có phải quá phấn khích hay không, còn mời mỹ nữ đến khiêu vũ, có để nhìn tất nhiên phải xem thật tốt rồi!
Lúc ánh trăng đã lên cao, hạ nhân phủ công chúa dẫn các tân khách ra cửa lớn gần đó rời đi, lại bị một tiếng thét chói tai hấp dẫn, vừa vặn, mọi người đang say rượu cũng bị chính tiếng la này làm cho tỉnh táo một chút.
Người dẫn đường tiến lên đầu tiên, mà các tân khách hoàn hồn rồi thì tất nhiên cũng đi theo......
Sau đó, dưới ánh mắt như lauwr của bọn họ xuất hiện một phong cảnh khó có thể tin được!
Chỉ thấy trong một cái sân của phủ công chúa, một gian phòng, hơi thở mê loạn kia, quần áo lẫn lộn, sàn thượng còn nhiễm những đốm trắng trắng...... Một cuộc hỗn loạn, kích tình rất cao?