Bỗng dưng, nàng lại mở mắt, “Bắc Đường, ngày mai...... Không, qua mấy ngày, ngươi trở về Hạ quốc một chuyến, tự mình tìm Hạ Thượng Vũ hỏi một chút chuyện tình của một người.”
“Ai?”
“Hạ Thiên Thư...... Sinh phụ của ta!”
Trong lòng Bắc Đường Liên Vân hơi kinh hãi, sinh phụ của Xích Dương công chúa họ Hạ? Hoàng đế Hạ quốc của bọn họ cũng họ Hạ......“Được, ba ngày sau ta sẽ đi.”
Thần Tịch ngủ bình yên, trước khi ngủ trong đầu của nàng hiện lên chút sung sướng: bất luận Hoàng Phủ Cảnh Hạo có trung tâm không, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần nhất thì hộ vệ do hắn đào tạo rất hợp ý, làm việc đúng mực, cũng luôn luôn vâng theo ý tứ của nàng mà đi làm. Nói nếu có thích khách trước hết phải nhắc nhở nàng, sau đó quả nhiên bọn hắn nhắc nhở nàng rồi án binh bất động, có lẽ, có thể cho hắn trở về làm việc sớm một chút.
Hôm sau, Thần Tịch ngủ thẳng tới khi tự nhiên tỉnh lại, vừa ăn qua điểm tâm chợt nghe thấy hộ vệ nói Hoa Tử Huyễn cầu kiến.
Bắc Đường Liên Vân hơi hơi ghé mắt, nếu tối hôm qua hắn là người cứu người đi, hắn hẳn là đi theo Liễu Văn Hoa cùng nhau chạy trốn mới đúng! Tại sao còn dám tới gặp công chúa?
Thần Tịch chầm chập lau miệng, lại uống chút canh ngọt, bây giờ mới chậm rì rì phân phó, nói: “Để cho hắn vào đi!”
Bắc Đường Liên Vân nhìn về phía nàng nghi hoặc, “Công chúa?”
“[binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn], ngươi không cần lo lắng, an tâm ăn bữa sáng của ngươi đi!”
Hoa Tử Huyễn vẫn mặc một thân hắc y như trước, giống như trời sinh hắn đã yêu phải màu đen vậy, nhìn thấy Thần Tịch thanh nhiên cười: “Công chúa, đã lâu không thấy.”
“Đúng vậy, đã mấy tháng.”
“Công chúa gần đây có tốt không?”
Thần Tịch mỉm cười: “Rất tốt, bất quá tối hôm qua Liễu Văn Hoa tới làm thích khách, không biết có phải do ngươi xui khiến hay không?”
Sắc mặt Hoa Tử Huyễn cứng đờ. Lập tức hiện ra vẻ mặt vô tội biện minh: “Công chúa, làm sao có thể là ta được?”
“Ừ. Không phải ngươi thì tốt. Nếu không, nhiệm vụ bắt hắn liền giao cho ngươi?”
Ngạch!
Hoa Tử Huyễn thở dài, “Xem ra công chúa không tin ta! Bất quá cũng không có biện pháp, ai kêu ta có tiền án chứ! Công chúa, bắt được có ban thưởng không?”
“Ngươi muốn ban thưởng cái gì?”
“Nếu không, để cho ta làm đại quân sư bên người người được không?”
Vân Thanh Ngân đứng một bên nghe xong liền bất mãn nhìn qua, tranh cùng với hắn?
Đại quân sư? Hắn nghĩ như thế nào mà đi muốn vị trí đại quân sư, Thần Tịch âm thầm tự hỏi một phen, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ rằng mình hoàn toàn tin tưởng hắn sao. Đem việc trong quân giao cho hắn?
Quái, hắn làm sao mà tự tin được như vậy?
Vân Thanh Ngân nhìn thấy Thần Tịch trầm mặc, không khỏi lo lắng, “Công chúa. tối hôm qua người--”
“Ồ. Đừng lo lắng, chuyện ta nói ta sẽ giữ lời.”
Hoa Tử Huyễn ai thán, có chút u oán nhìn về phía Thần Tịch.“Công chúa càng ngày càng trở nên có mới nhớ cũ!”
Thần Tịch buồn cười liếc mắt nhìn hắn, nàng từng nói thích hắn khi nào! Không có quan hệ, tại sao có mới nới cũ? Chỉ có thể nói nam nhân này quá mức tự kỷ! Nghĩ nghĩ nàng cười thật tươi hướng về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi có thể tra ra được người đứng đằng sau màn muốn tính mạng ta lần trước là ai, có khả năng ta sẽ xuy nghĩ cho ngươi làm quân sư.”
“Qủa nhiên công chúa có mới nới cũ, một đám vấn đề đều muốn làm khó dễ cho ta!” Hoa Tử Huyễn có vẻ rất là bất đắc dĩ. Bắt Liễu Văn Hoa rất khó, tra sự kiện kia cũng khó.“Nữ hoàng bệ hạ cùng mọi người cũng không tra được cái gì, ta làm sao có đủ năng lực để tra? Vả lại, Hoàng Phủ Cảnh Hạo ra tay, mấy thích khách kia toàn bộ bị mất mạng, công chúa nói ta phải tra như thế nào đây?”
“Tra thế nào là vấn đề của ngươi, ta chỉ đang khảo nghiệm ngươi mà thôi, cũng giống như Vân Thanh Ngân vậy, nhưng cuối cùng ta cũng không có thấy hắn oán hận nhiều như vậy, ngươi không vui thì cũng đừng quản.”
“Được, ta tra!” Hoa Tử Huyễn ủ rũ ngồi ở một bên, ánh mắt u oán, làm cho Thần Tịch có chút chịu không nổi, ánh mắt nam nhân này làm cho người ta rất không được tự nhiên.
Trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên Hoa Tử Huyễn lại mở miệng nói: “Công chúa, hàng đêm người đều gọi Tam công tử tới gác đếm, không sợ một mình hắn ăn không tiêu sao?”
Thần Tịch mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái: “Chỉ là gác đêm thì có cái gì ăn không tiêu?”
Bắc Đường Liên Vân ho nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt một cái, “Công chúa, không cần để ý tới hắn.”
Thần Tịch cũng không nghĩ để ý tới hắn, bất quá mặt khác thần sắc vài cái mĩ nam trên bàn cơm lại khẽ biến, liền ngay cả ánh mắt Cơ Tĩnh Viễn nhìn về phía Bắc Đường đều có chút ý vị thâm trường.
Thần Tịch mặc kệ bọn họ, bất quá bây giờ nàng lại nhớ tới một người, “Đúng rồi, Tiêu Băng đâu? Làm sao hắn không tới ăn bữa sáng?”
“Công chúa, đêm qua Tứ đệ đi ra ngoài, còn chưa có trở về.”
“Lại rời nhà trốn đi?” Thần Tịch phiên mắt trợn trắng, “Quên đi, mặc kệ hắn đi!”
Vân Thanh Ngân lại đối với Tiêu Băng tỏ vẻ đồng tình, “Công chúa, đêm qua Tứ công tử là gặp được Hoa công tử, Hoa công tử cùng Tứ công tử ước định, nếu ai thắng được tâm của người trước, ta phỏng chừng Tứ công tử đi tới quân doanh nghĩ biện pháp!”
Thần Tịch quét Hoa Tử Huyễn liếc mắt một cái, “Nhàm chán!”
“Công chúa, Thái tử Sở quốc cầu kiến!” Một cái hộ vệ vội vàng tiến vào bẩm báo.
Thần Tịch vừa nghe thấy liền nhíu mày, người này đúng là âm hồn bất tán đi theo làm cái gì? Thật muốn để cho người ta đem hắn đánh đi, “Có nói chuyện gì không?”
“Sở Thái tử nói có một phong thư Nữ hoàng tự tay viết muốn chuyển tới công chúa!”
Đáng giận, quả nhiên là âm hồn không tiêu tan.
Thần Tịch thở dài, “Để cho hắn đi tới phòng khách, chờ đi!”
“Vâng.”
Cơ Tĩnh Viễn cùng Bắc Đường Liên Vân đều bắt đầu khẩn trương, “Công chúa, lần này chỉ sợ Sở Mục Hàm tới là không có ý tốt, chúng ta phải cẩn thận ứng đối mới được.”
“Hiểu rồi, bất quá đây là Hi thành, cũng không phải hoàng cung, nếu hắn thật sự không chịu an ổn, liền chém hắn đi!”
Cơ Tĩnh Viễn nghe lời nàng nói càng thêm lo lắng, Sở Mục Hàm cũng không phải là người tùy tùy tiện liền có thể giết chết, hắn nhìn Lâm Tuấn Thần liếc mắt một cái, ý bảo hắn đi tìm Tiêu Băng trở về.
Thần Tịch vẫn ngồi yên như thế nửa canh giờ, mới chịu chậm rì rì đi tới phòng khách, Vân Thanh Ngân cùng Bắc Đường Liên Vân đi theo ở phía sau.
Sở Mục Hàm vừa thấy đến nàng liền nở nụ cười, “Công chúa, đã nhiều ngày nhìn người vẫn tốt như cũ!”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi tới làm cái gì?”
Sở Mục Hàm nhíu mày nhìn nàng, tựa hồ rất tiếc hận, về phần hắn tiếc hận cái gì Thần Tịch cũng không rõ ràng. Bất quá hắn thực thản nhiên lấy ra một phong thư, chữ viết ở trên thật là của Nữ hoàng, còn cái dấu ấn!
Thần Tịch nhìn xem từng hàng từng hàng, nhìn xem thực cẩn thận, phong thư không dài nên cũng không lâu, ngắn gọn nói chính là Nữ hoàng muốn nàng chiêu đãi Thái tử Sở quốc thật tốt, nếu làm Thái tử Sở quốc vừa lòng, nàng(Nữ hoàng) cũng sẽ không miễn cưỡng cái gì, chuyện xảy ra trong cung coi như không có phát sinh.
Sau khi xem xong Thần Tịch không hiểu nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt một cái, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy mấy người bên cạnh mình đều thực tự kỷ như nhau, giống như bọn họ chính là trời vậy, muốn thế nào thì làm thế đó, về phần cảm thụ của nàng, căn bản bọn họ không cần chú ý.
Nữ hoàng còn có mặt mũi nào mà đi nói là sẽ xem như chuyện xảy ra trong cung chưa từng phát sinh? Đây là tiếng người sao? Là một lời nói àm mẫu thân nên nói sau?
Có lẽ, cho tới bây giờ Nữ hoàng cũng không biết người thâ nghĩ là gì.
Giấy viết thư bị Thần Tịch đưa cho Vân Thanh Ngân, “Đốt đi, không có ý tứ gì cả.”
“Vâng, công chúa.”
Vân Thanh Ngân rất tẫn trách tự mình ở trước mặt Sở Mục Hàm kêu người đốt ánh lửa tự tay mình đốt đi thư của Nữ hoàng, sắc mặt Sở Mục Hàm thay đổi một chút, bất quá hắn cũng không có nhiều khiếp sợ, nếu Xích Dương công chúa ngoan ngoãn nghe lời, như vậy, bây giờ nàng cũng không ở Hi thành, mà là đi theo hắn trở về Sở quốc chuẩn bị đại hôn mới đúng.
Thần Tịch nhìn nụ cười đáng đánh đòn của Sở Mục Hàm quay lại phân phó Vân Thanh Ngân, nói: “An bài một gian tiểu viện để Thái tử Sở quốc nghỉ lại.”
Sở Mục Hàm nghe vậy khóe mắt lộ ra ý cười, cho dù nàng có mười vạn tinh binh, nhưng mà, nay nàng còn không thể chống lại cùng Nữ hoàng, vậy không phải là biến thành thỏa hiệp sao?
Nhìn thấy Sở Mục Hàm tươi cười Thần Tịch càng tỏ ra khó chịu, bất quá chung quy nàng không nói thêm gì.
Nàng nghĩ tới Sở Mục Nhiên, nếu nàng không có nhớ lầm, cái Tiêu Dao Vương Sở quốc kia còn đang ở một kjachs sạn ở Hi thành thì phải, có lẽ nàng có thể cho Sở Mục Nhiên hỗ trợ khuyên nhủ mỗ nam không cần si tâm vọng tưởng.
Sở Mục Hàm đi đường vài ngày xác thực cũng có chút mệt mỏi, cũng không có dây dưa Thần Tịch điều gì, thành thật đi theo Vân Thanh Ngân đi tới phòng khách nghỉ ngơi.
Cơ Tĩnh Viễn khó xử nhìn Thần Tịch, lần này phải làm thế nào để giải quyết phiền toái mang tên Sở Mục Hàm này đây? Không tới mức vạn bất đắc dĩ, không thể giết, xảy ra chiến loạn chỉ làm dân chúng hai quốc chịu khổ, nếu không giải quyết hắn, thì công chúa có chút khó khăn. Suy nghĩ hồi lâu, hắn than nhẹ một tiếng, “Công chúa, để cho Hoàng Phủ tướng quân trở về đi! Nữ hoàng tứ hôn không thể coi như không có được!”
Thần Tịch kinh ngạc nhìn hắn, vì sao ngay sau đó Cơ Tĩnh Viễn lại nghĩ đến Hoàng Phủ Cảnh Hạo? Bởi vì Sở Mục Hàm xuất hiện làm cho hắn khó xử? Nếu tìm Hoàng Phủ Cảnh Hạo thì có tác dụng gì, chẳng lẽ Hoàng Phủ Cảnh Hạo còn có biện pháp giải quyết?“Không cần phải gấp gáp, chờ Sở quốc Thái tử đi rồi nói sau!”
“Công chúa --”
“Được rồi, việc này tự ta có chủ trương, ta không cần dựa vào nam nhân mà sống.”
Thân hình Cơ Tĩnh Viễn cứng đờ, nửa ngày cũng nói không ra lời, công chúa vẫn luôn nghĩ như vậy sao?
Thần Tịch có chút mệt rã rời vỗ vỗ đầu, Sở Mục Hàm đuổi theo tới Hi thành, thật đúng là làm cho nàng đau đầu!
“Công chúa, nếu không, ta giúp ngươi giải quyết Sở Mục Hàm được không?” Hoa Tử Huyễn cười hớ hớ nói một câu.
“Hắn là Thái tử Sở quốc, ta không hy vọng làm cho xảy ra chuyện nhiễu loạn gì, đừng nóng vội.”
“Tuy rằng như vậy, nhưng sẽ làm tới mức thần không biết quỷ không hay không phải như vậy sẽ không có chuyện gì sao?”
Thần Tịch nhìn hắn theo dõi một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Hoa Tử Huyễn, không được cái gì cũng dùng võ lực để giải quyết, chuyện này để tự ta làm, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện ta giao cho ngươi là tốt rồi!”
“Công chúa --”
“Đừng nói nữa, những người có liên quan tới triều chính, ta không hy vọng các ngươi tùy ý đàm luận.”
Ánh mắt Hoa Tử Huyễn trầm trầm, cũng không tiếp tục mở miệng. Nếu Sở Mục Hàm chết ở Hi thành, như vậy nhất định Sở quốc sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó, Sở quốc cùng Nhai Nữ quốc hai đại quốc khai chiến...... Hắn nghĩ tới cảnh tượng kia hẳn là thực vui vẻ!
Lúc hắn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Hoa Tử Huyễn không có phát hiện ánh mắt Thần Tịch nhìn về phía hắn trở nên có chút lạnh lẽo, hắn còn đang tự hỏi chính mình phải almf thế nào thì việc riêng của mình mới giải quyết thỏa đáng!
Mà ánh mắt Cơ Tĩnh Viễn nhìn Hoa Tử Huyễn cũng bắt đầu có chút hồ nghi, bất quá cái gì hắn cũng không có nói, chỉ là im lặng đi theo Thần Tịch rời đi. Công chúa thông minh hơn xa so với dự đoán của hắn, như vậy hắn cũng an tâm!
Chỉ mong Hoa Tử Huyễn không cần ngã xuống rất thảm!
--- ------ ------ ----