Mục lục
Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đầu tiên là bị tiếng hô giết người làm cho kinh hách sau đó lại bị lửa này càng làm hoảng sợ hơn, bởi vậy, đám người chung quanh càng thêm hỗn loạn chạy tứ phía, trốn được chỗ an toàn cũng có không ít người trong lòng tò mò muốn nhìn tìm hiểu một chút đầu mối tại sao lại như thế này.

Lại bông nhiên nghe từ không trung chuyền đến một thanh âm nghiêm túc: “Ngươi yêu nghiệt này, dám đi ra loạn thế, còn không mau mau đền tội --”

“Di, người nào, nói cái gì yêu nghiệt đây?”

Cách đó không xa đám người khe khẽ nói nhỏ, hai ba người tụm lại thành một chỗ nhìn người đang bị vây khốn trong vòng lửa.

Thần Tịch lạnh lùng nghe, quả nhiên, không bao lâu lại nghe thanh âm ở giữa không trung vang lên: “Yêu nghiệt, ngươi dám làm loạn --”

Oành một tiếng, một đạo bóng người theo tửu lâu đối diện với nhóm Thần Tịch từ nóc nhà lăn xuống, thẳng tắp rồi ngã xuống, văng lên một búng máu cũng là không chết.

Gia Cát Tĩnh Trạch tức giận nhìn người bị thương liếc mắt một cái, đối với Thần Tịch nhẹ giọng nói: “Phỏng chừng hắn đang âm thầm giở trò quỷ, muốn phá hư thanh danh công chúa.”

Thần Tịch nhìn người trên kia thoạt nhìn năm sáu mươi tuổi nét mặt già nua có chút cảm thán, già mà không kính a. Cư nhiên muốn dùng quỷ thần để hắt nước bẩn lên người nàng. Hừ, cũng không nhìn xem nàng là ai.

Cười tủm tỉm tiêu sái tiến đến nhìn hắn ôn nhu hỏi nói: “Vị lão nhân gia này, ngươi làm sao?”

Lão giả kinh hãi nhìn bóng người trước mắt, “Ngươi --”

“Nhĩ hảo a, ta gọi là Cung Thần Tịch, là Nhai Nữ quốc Xích Dương công chúa, hôm nay vừa vặn đi ngang qua Phong thành, không biết lão nhân gia đây là có chuyện gì? Tự dưng theo nóc nhà lăn xuống không phải là vì còn sống không được lâu nữa, cảm thấy xương cốt khó chịu?”

Lão giả một hơi tắc ngay ở cổ họng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Thần Tịch mỉm cười: “Lão nhân gia, đừng như vậy xem ta, thanh âm của ngươi cùng người vừa mới ngàn dặm truyền âm rất giống nhau. Hay chính là ngươi đang âm thầm giả thần giả quỷ dọa người?”

“Cung Thần Tịch.” Lão giả rống lên một tiếng.

“Ai ai, đừng tức giận, đã lớn tuổi, còn hỉ nộ vô thường sẽ dễ dàng bị tức chết, nhìn một cái ngươi đã già như thế, tuy rằng ngươi có một thân võ công không sai, cũng có thể đủ làm cho thanh âm chính mình truyền ra nơi khác để hù dọa người, nhưng là ngàn lần vạn lần không nên ở đường cái giỡn với người khác nha, vạn nhất làm bị thương đến người khác đặc biệt là đứa nhỏ hoặc phụ nữ, ngươi nhẫn tâm sao?”

“Ta không có.”

Thần Tịch cau mày không hờn giận nói: “Lời nói của bản công chúa còn không có nói xong đâu, ngươi nếu sớm đã biết thân phận của ta, sẽ không nên giả thần giả quỷ dọa người, lại càng không nên ở trước mặt của ta đùa giỡn đủ kiểu.”

Lão giả há mồm còn muốn nói cái gì, lại bị Gia Cát Tĩnh Trạch thân thủ điểm huyệt, trực tiếp hô hai cái hộ vệ chỗ tối đi ra kéo tiến đến phủ Uất Trì tướng quân.

Hứa Phi Sương sớm ở thời điểm bọn họ đối phó lão giả thì đã đem vòng lửa kia dập tắt, hắn cuối cùng rốt cục hiểu được nguyên nhân vì sao vừa rồi mình ngửi thấy mùi cổ quái, mấy thứ này đã có người chuẩn bị trước, chỉ cần một chút lửa liền có thể đủ để đốt cháy.

Ở nơi đông người như thế này thực sự khá khó khăn, là loại người nào dùng thủ đoạn đê tiện như thế muốn thương tổn Xích Dương công chúa?

Sau khi thu thập lão giả Gia Cát Tĩnh Trạch quét mắt liếc nhìn bốn phía một cái, nhìn đến dân chúng phía sau hơi hơi nhíu mày: “Công chúa, chúng ta vẫn là nên đi tới phủ Uất Trì tướng quân.”

“Ân, cần phải tra ra một chút manh mối của sự việc này.”

......

Không còn tâm trạng thưởng thức phong cảnh xung quanh, mấy người Thần Tịch đi tới phủ Uất Trì tướng quân, Uất Trì lão gia vừa thu đucợ tin tức liền dẫn người tới nghênh đón.

Tuy rằng Thần Tịch là Xích Dương công chúa, bất quá một nhà Uất Trì tướng quân đều là con dân Hạ quốc, cho nên không cần đối với nàng đi thức hiện lễ quân thần, chính là tôn kính chiêu đãi là được.

“Uất Trì Hồng Anh gặp qua Xích Dương công chúa.”

Thần Tịch hơi hơi đánh giá đại thúc trước mắt này, mày rậm mắt to, dáng người uy vũ cường tráng, vừa thấy chính là võ tướng, không biết con hắn có bộ dạng cũng uy vũ như vậy hay không? “Ha ha, quấy rầy Uất Trì tướng quân, bản công chúa đi ngang qua nơi đây nhân sinh không quen lại nghe thấy phong độ bất phàm của Uất Trì lão tướng quân, liền nghĩ đến tiếp kiến một chút Uất Trì lão tướng quân. Nếu như có làm phiền mong tướng quân thông cảm.”

“Làm sao có thể, Xích Dương công chúa đến hàn xá, chính là vinh hạnh một nhà Uất Trì chúng ta, công chúa thỉnh.”

“Tướng quân thỉnh.”

Khách sáo đi vào phủ Uất Trì tướng quân, Thần Tịch nhìn đình viện được cách điệu một cách lịch sự tao nhã không nhịn được yêu thích, phủ tướng quân đồ sộ thêm một phần trang nhã, không biết là ai thiết kế.

“Công chúa, lão gia hỏa kia có ý muốn tự sát.”

Bắc Đường Quân Liên vội vàng tiến đến bẩm báo, hắn vốn là trước đến dàn xếp tốt chỗ ở Xích Dương công chúa, cũng không nghĩ tới không bao lâu liền nhìn thấy hộ vệ áp một cái lão nhân trở về, nghe hộ vệ nói tình huống bên ngoài hắn liền đoán được có người muốn đối phó Cung Thần Tịch, liền nhìn kĩ một chút lão già kia,

Hoàn hảo hắn lưu tâm, bằng không lão gia hỏa kia chỉ sợ muốn cắn lưỡi tự sát.

Đôi mi thanh tú của Thần Tịch nhăn mày, “Hắn nói cái gì?”

Bắc Đường Quân Liên nhìn Uất Trì tướng quân liếc mắt một cái nhẹ giọng nói: “Hắn tín khẩu nói bậy, dám nói công chúa ngươi bị yêu nghiệt ám.”

Cái gì?

Thần Tịch giật nhẹ khóe môi có chút buồn cười, bất quá nàng cũng không cho rằng hắn đối phó yêu ma, chỉ sợ là có người muốn hại nàng.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Uất Trì Hồng Anh bên cạnh, cười hỏi: “Thật không, hắn thực sự tính toán rất hay, Uất Trì tướng quân làm cho ngươi chê cười, từng được nghe thấy tướng quân kiến thức rộng rãi, không biết ngài có nguyện ý hay không giúp ta một chút thẩm vấn cái thích khách kia.”

Uất Trì Hồng Anh trầm giọng nói: “Xích Dương công chúa chính là khách quý Hạ quốc, nay khiến cho công chúa ở Phong thành bị chấn kinh đã là thất trách của ta, tất nhiên nên hảo hảo giúp công chúa điều tra thích khách.”

“Tốt, chúng ta liền cùng đi nghe một chút lí do của hắn.”

Đoàn người đi vào tiểu viện Uất Trì gia chuẩn bị, lão giả kia cũng bị đưa lên, vì phòng ngừa hắn tự sát Bắc Đường Quân Liên đã cho ngươi nhét giẻ vào miệng của hắn.

Thần Tịch nhìn đến ánh mắt lão giả hung ác nham hiểm có chút bất đắc dĩ, này là chuyện gì a, nàng còn không có trở lại Nhai Nữ quốc mà đã bắt đầu bị người theo dõi.

Ngồi trên chủ vị nàng híp nửa mắt nhìn về phía lão giả, dụng hình là không tốt, dù sao này cũng không phải là địa bàn của chính mình, vạn nhất có gì không tốt sẽ bị người ta nói là vu oan giá họa.

Nghĩ cái biện pháp, Thần Tịch mím môi, năm ngón tay ở giữa những sợi tóc xoa xoa, ý muốn làm cho đầu mình có thể thanh tỉnh một ít, “Không biết ngươi vì sao phải vu hãm ta? Chẳng lẽ ngươi không biết vu hãm một công chúa của quốc gia là tội chết sao?”

“Hừ, ngươi là công chúa gì chứ, ngươi căn bản chính là yêu nghiệt. Xích Dương công chúa bị ngươi hại chết, ngươi yêu nghiệt này thức thời liền chạy nhanh rời đi, bằng không hôm nay lão phu thu thập không được ngươi, trở lại Nhai Nữ quốc Nữ hoàng cũng sẽ không buông tha cho ngươi.”

Nữ hoàng?

Thần Tịch sắc mặt trầm xuống, chẳng lẽ là người Nhai Nữ quốc phái ra? Đáy mắt hiện lên một chút tàn khốc, lại giương mắt, nàng như trước là ý cười thản nhiên, bất quá bên trong tươi cười kia có hơn một loại làm cho người ta xem không hiểu gì đó.

Đôi mắt màu lam tựa hồ so với thường ngày ít đi một phần sáng ngời, ánh mắt cũng thâm một ít, ánh mắt sâu kín bắn về phía lão giả, lão giả ngạo nghễ chống lại ánh mắt Thần Tịch, tựa hồ đã muốn chuẩn bị thật tốt cái chết.

“Hừ, bất quá là một cái kiếm khách làm việc vì tiền, cư nhiên muốn hại ta? Rất buồn cười a.” Thần Tịch lạnh lùng nói xong lại đối Uất Trì Hồng Anh nói: “Uất Trì tướng quân, có thể hay không mời ngươi cho người đi ôm vài hủ rượu tới đây?”

Uất Trì Hồng Anh sửng sốt lập tức gật gật đầu: “Tự nhiên có thể, công chúa muốn rượu gì?”

“Rượu càng mạnh càng tốt.”

Uất Trì Hồng Anh hạ lệnh cho người ôm đến đây vài hũ nữ nhi hông tốt nhất, Thần Tịch không nói hai lời khiến cho người cấp lão giả rót hết, sau hai bình, sắc mặt lão giả phiếm hồng, ánh mắt mê ly, thoạt nhìn có chút thần chí không rõ......

Thần Tịch vừa lòng vẫy vẫy tay ý bảo hộ vệ đình chỉ ép rượu, sau đó lại lần nữa nhìn về phía lão giả nhẹ giọng hỏi: “Bản công chúa hỏi lại ngươi một lần, là ai cho ngươi vu hãm của ta?”

“Vu hãm? Ai --” Lão giả tựa hồ có chút đau đầu, thân thủ vỗ đầu muốn cho chính mình tỉnh táo lại, cũng là càng ngày càng cảm giác con ngươi màu lam kia ở trong trái tim của hắn quất từng roi vào linh hồn hắn.

“Nói đi.”

“Ta -- ta là người của Đại công chúa.” Lão giả say khướt bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, chính là một câu như vậy đã đủ để cho mọi người ở đây thay đổi sắc mặt.

Bao gồm Hoàng Phủ Cảnh Hạo, sắc mặt của hắn có thể nói so với bất luận kẻ nào đều khó coi.

Cơ Tĩnh Viễn sắc mặt cũng giống nhau khó coi, thấp giọng quát: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Đại công chúa làm sao có thể thương tổn thân muội muội chính mình.”

Lão giả lắc đầu, cười cười, tựa hồ thật sự say: “Thiết, ngươi cái tiểu tử thì biết cái gì, Đại công chúa tự nhiên là lo lắng sau khi Xích Dương công chúa về nước sẽ đối với nàng kế thừa Nữ hoàng vị sau này tạo thành uy hiếp, cho nên sau khi vừa nghe đến tin tức Hoàng đế Hạ quốc muốn thả Xích Dương công chúa về nước liền trầm tư suy nghĩ. Biện pháp này vẫn là lan công tử mưu sĩ đắc lực của Đại công chúa nghĩ đấy, công tử xuất chúng có thể suy nghĩ biện pháp như vậy...... Ha ha, thật sự là làm cho lão phu càm thấy có chút hổ thẹn a.”

Lan công tử?

Thần Tịch lại nhớ kỹ một cái xưng hô của địch nhân, bình tĩnh cười, nghe, trừ bỏ ngay lúc đầu có chút kinh ngạc, trước mắt nàng đã cảm thấy không còn gì kì quái.

Vốn nàng sẽ không cho rằng cái kia Hoàng tỷ của bản tôn là một người tốt đẹp, bây giờ nàng càng thêm xác định bản tôn chính là một cái đứa ngốc, bị người khác bán mà còn giúp bọn họ kiếm tiền.

Không thể tưởng được nàng mới rời đi Hạ quốc không đến ba ngày, tin tức này liền rơi vào tay Nhai Nữ quốc, xem ra bên người nàng thật là có không ít cơ sở ngầm của Đại công chúa.

Nay đã bớt người nhiều như vậy, không biết bốn nha hoàn cùng sáu cái gã sai vặt lưu lại còn có người của nàng hay không.

Nhìn một cái, nhân gia Đại công chúa nhân khí thật tốt a, không chỉ có đại nhân vật như Hoàng Phủ Cảnh Hạo quan tâm, ngay cả Cơ Tĩnh Viễn nam nhân ôn nhuận như vậy cũng có quan tâm.

Đối với nàng, Cơ Tĩnh Viễn cho tới bây giờ đều không có lộ ra vẻ mặt khẩn trương như vậy.

Nhớ lại thì, Cơ Tĩnh Viễn hình như là người mà Nữ hoàng đưa cho nàng, chẳng lẽ trước khi đưa cho nàng Cơ Tĩnh Viễn có quan hệ thân mật với Đại công chúa? Trong lòng xẹt qua vài cái ý niệm trong đầu Thần Tịch cuối cùng không có mở miệng hỏi bọn họ một câu, chính là nhìn kia lão giả tiếp tục hỏi: “Ngươi còn biết chút sự tình gì, nếu nói được làm cho ta vừa lòng, có thể tha cho ngươi.”

“Ta --” Lão giả tựa hồ mê hoặc, do dự nhìn Thần Tịch liếc mắt một cái, chống lại cặp mắt lam kia lần nữa lại có chút lạc lạc, thì thào lẩm bẩm: “Còn có, còn có...... Ta không biết.”

Nga, xem ra người này chỉ là một quân cờ để giết người, cũng không phải thân tín.

Thần Tịch vẫy vẫy tay: “Uất Trì tướng quân, người này giao cho ngươi xử trí đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK