Đêm đến, sau khi dùng bữa xong xuôi, Thần Tịch liền cho người truyền hai người Tứ công tử và Ngũ công tử cùng nhau vào phòng thị tẩm.
Thấy hai vị công tử bước vào, bọn nha hoàn trong phòng vội vàng lui ra ngoài. Công chúa luôn không thích có người ngoài quấy rầy nàng vào ban đêm.
Tối nay chỉ sợ là càng thêm điên cuồng!
Công chúa tựa hồ là càng ngày càng tà ác a!
Bọn nha hoàn phía bên ngoài lặng lẽ nhìn nhau, tỏ vẻ thông suốt nhìn vào trong phòng, trong lòng thầm cảm thấy bi ai thay cho hai vị công tử.
Trong phòng, Thần Tịch ngồi yên lặng ở trên giường chờ bọn họ. Nhìn hai người một trắng một đen, một lạnh lùng một ấm áp tiêu sái bước vào thầm cảm thấy hai người này hết sức lóa mắt.
Lâm Tuấn Thần ngồi ở bên giường khẽ liếc nhìn nữ tử đang ngồi trên giường một cái. Tối nay, nàng chỉ mặc duy nhất một kiện áo ngủ rộng thùng thình màu hồng phấn, liếc nhìn hai người bọn họ một cái. Ánh mắt nàng nhìn bọn họ giống như đang chờ đợi một cuộc săn bắn sắp bắt đầu...
Ngạch! Hắn vì sao lại nhìn nàng lại liên tưởng tới người thợ săn chứ? Khẽ lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, hắn nhẹ giọng cất tiếng: " Công chúa, muốn đi ngủ sao?"
Thần Tịch nhìn hai vị mĩ nam trước mắt mỉm cười, vẫy tay: " Khoan đã, đêm còn dài, trước hãy uống chút rượu. Rượu sẽ giúp không khí thả lỏng hơn."
Oanh------
Cả hai vị mĩ nam đều bất giác đỏ mặt trước lời nói của Thần Tịch. Ngay cả kẻ bình thường lạnh lùng như Tiêu Băng cũng nhịn không được trước không khí và lời nói mập mờ, ám muội như vậy, trong đáy mắt hiện nên sự khinh bỉ dễ thấy. Hắn ngồi xuống bên cạnh Tuấn Thần. Thần Tịch rót ra ly rượu nào hắn liền uống cạn. Hắn thà uống rượu hết đêm cũng còn tốt hơn là phải chạm vào nàng!
Thần Tịch nhìn hai bọn họ không hề cự tuyệt bất kỳ ly rượu nào, tâm tình cũng trở nên vui vẻ, nàng tự mình tiếp tục rót rượu, một ly lại một ly.......
Hơn một canh giờ đã trôi qua, bọn họ vẫn không làm cái gì khác ngoài ngồi uống rượu.
Nhìn hai cái mĩ nam đều có dấu hiệu đã say, Thần Tịch thật cao hứng, " Các ngươi cảm giác thế nào?"
Lâm Tuấn Thần trước mắt đã phủ một tầng sương mù, nhìn nàng đứt quãng nói:" Hoàn hảo, ách....công chúa....nên nghỉ ngơi....."
Tiêu Băng vẫn là ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, đáy mắt lóe ra một loại ánh sáng. Nàng nhìn hắn cũng không phát hiện có gì bất đồng, lại nhìn thấy sắc mặt hồng hồng chứng tỏ cả hai đều thật sự đã say, nàng mỉm cười nói: " tốt lắm, lên giường nghỉ ngơi đi!"
Nói xong liền đứng lên giúp hai người bọn họ lên giường, lại đồng thời giúp bọn họ thoát y phục.
Tiêu Băng mặc dù say, song hắn cũng nắm bắt rất nhanh tình hình hiện tại của mình. Nhìn hành vi của Thần Tịch, lông mi hắn hơi hơi chớp động, thầm mắng: vô sỉ!
Nhưng là, sau khi thoát đi hai cái áo khoác của bọn họ, Xích Dương công chúa cũng liền dùng lại, không có làm thêm bất kì động tác nào nữa.
Thần Tịch nhìn hai nam nhân mềm nhũn ở trên giường, thở dài: " Thế gian thật hiếm người ngàn chén không say a!"
Giường của Xích Dương công chúa rất lớn,ước chừng dài rộng ba thước, cho dù ba người nằm vẫn còn dư dả. Thần Tịch để cho Tuấn Thần nằm vào phía trong cùng, rồi đi đến bên cạnh Tiêu Băng. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của hắn, nàng thấp giọng nỉ non:" Ngươi hôm qua hẳn là muốn giết ta đi?"
Lời này của Thần Tịch khiến tâm Tiêu Băng không nhịn được một phen hoảng hốt. Nếu không phải hắn đủ trấn định, chỉ sợ là đã để lộ ra sơ hở. Hắn chưa kịp nói gì lại nghe Thần Tịch cười khẽ một tiếng:" Người muốn giết ta không ít đâu, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này luôn có như vậy một số người muốn ta chết..."
Lời này nghe thật không thoải mái a! Nghe giống như là người khác thực có lỗi với nàng. Rõ ràng là chính nàng xứng đáng!
Bỗng nhiên Thần Tịch sờ sờ cái trán của hắn: "Di, có điểm nóng, chẳng lẽ phát sốt? Không có khả năng a, uống chút rượu còn có thể đủ phát sốt? Chẳng lẽ là hôm qua rơi xuống nước...... Thiết, ta một cái nữ tử còn không bị cảm mạo, ngươi một cái nam nhân như vậy còn muốn yếu ớt hơn cả ta!
Tiêu Băng chán nản không muốn tiếp tục nghe tiếp, làm bộ xoay người, vươn một cái cánh tay liền đem Thần Tịch áp đảo ở trên giường, nằm ở bên cạnh người hắn: "Công chúa........."
Ba-----
Thần Tịch theo bản năng vung tay qua, trên mặt Tiêu Băng để lại rõ ràng năm vết ngón tay...
Tiêu Băng trong nháy mắt không nhúc nhích, hắn ngây dại, Xích Dương công chúa cư nhiên đánh hắn, là một cái tát!
Này đủ để chọc giận đến hắn!
"Sắc lang, ăn no uống say rồi còn muốn ấm giường! Hừ, bổn cô nương mới không có nhàn tình cùng ngươi!”
Thần Tịch nổi giận đùng đùng nói. Lời nói cùng vẻ giận giữ của nàng đã tiêu trừ hoàn toàn cơn giận của Tiêu Băng trước đó. Xích Dương công chúa cư nhiên khinh thường cho hắn thị tẩm, trước kia nàng không phải thích sao? Trong lòng nghi hoặc thật lớn làm cho Tiêu Băng cũng cố kỵ một ít, nhất là nhớ tới cái chết vô thanh vô thức của thích khách vô danh kia. Hắn đã từng phái người kiểm chứng nhưng mà không tìm được miệng vết thương. Điều này rất quỷ dị, vô hình làm cho hắn cảm thấy Thần Tịch có chút sâu không lường được.
Thần Tịch đẩy hắn ra, lại một lần nữa đứng lên, hướng nhuyễn tháp trong phòng đi tới nằm xuống. Nếu Tiêu Băng thật sự muốn giết nàng, như vậy, đêm nay hẳn là một cơ hội tốt đi, nàng cấp lại cho hắn một cơ hội xem thế nào?
Khóe môi hiện nên nét cười thản nhiên, nàng chậm rãi nhắm mắt, từ từ đi vào giấc ngủ. Bất quá, nàng vẫn luôn để tinh thần chú ý động tĩnh hai người bên cạnh. Khó có cơ hội trọng sinh, nàng phải thật hảo hảo quý trọng nó a!
Tiêu Băng khẽ di chuyển thân mình, phát hiện nàng thực đang ngủ, lòng lại càng cảm thấy khó hiểu. Thị tẩm liền ngủ? Còn phân giường ngủ? Này thật là mặt trời mọc phía tây đi!
--- ------ ----
Một đêm bình yên trôi qua, thời điểm Thần Tịch mở mắt ra bầu trời đã đươc ánh bình minh hoàn toàn bao phủ.
Giương mắt nhìn về phía giường lớn, phát hiện hai nam nhân còn chưa có tỉnh lại, trên mặt Thần Tịch hiện lên nụ cười tà ác. Nhẹ nhàng tiêu sái bước đến bên giường, đem quần dài của hai người cởi đi, chỉ để lại độc một chiếc quần đùi. Sau đó, nàng đem tay Tiêu Băng ôm lên lưng Tuấn Thần, rồi lại đem chân Tuấn Thần gác lên đùi Tiêu Băng....
Hắc hắc, tà ác yy hình ảnh a!
Thần Tịch bước ra ngoài cửa phòng, nhìn nha hoàn đang tiến lên hầu hạ phân phó: "Các ngươi đi vào hầu hạ hai vị công tử thức dậy!"
Hai nha hoàn cung kính đi vào. Vừa vào cửa, xuyên qua tấm bình phong, nhìn đến hình ảnh ở trên giường lớn, một tiếng thét chói tai từ trong phòng truyền ra.
Ngay sau đó là hai đạo trầm thấp tiếng hét phẫn nộ: "Cút ra ngoài!"
Hai nha hoàn vội vàng bụm mặt lao ra, thiếu chút nữa đụng tới cả Thần Tịch đang đứng ngoài cửa.
Thần Tịch nét mặt rạng rỡ, không khí sáng tinh mơ thật tốt đẹp a!
"Khụ khụ, ta nói hai người các ngươi cũng nên rời giường đi, bản công chúa rời khỏi..........."
Lời còn chưa dứt Thần Tịch liền cảm nhận được một đạo ánh mắt sắc bén tưởng như muốn xuyên thấu cả người nàng. Nàng quay đầu tỏ vẻ uất ức: "Tiêu Băng, ánh mắt của ngươi là có ý gì, ta hảo tâm đem giường tặng các ngươi, các ngươi còn không thỏa mãn?"
Tiêu Băng gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Nhường giường?
Hảo tâm?
Làm cho hai nha hoàn trông thấy tư thế bất nhã của họ còn dám nói là hảo tâm? Rõ ràng chính là cố ý, nói không chừng còn chính là nàng giở trò quỷ!
Tướng ngủ của hắn luôn không kém, như thế nào lại đi ôm thắt lưng một người nam nhân....
Hỏng cả thanh danh một đời a!
Ngay cả Lâm Tuấn Thần ngày thường luôn luôn ôn hòa sắc mặt cũng trở nên âm trầm, trong mắt hiện rõ sự không vui: "Công chúa lần này người chơi đùa hơi quá!"
Ngạch!
Thần Tịch lấy lại khí thế, trừng mắt lại với bọn họ: "Cái kia, các ngươi lại không có phát sinh gì........bất quá chỉ là tướng ngủ hơi kém một chút thôi, làm gì trừng mắt nhìn ta như vậy a!"
Hai nam nhân trong ánh mắt, vẻ mặt đều là ý tứ ngươi làm gì ngươi biết rõ khiến Thần Tịch có đôi chút chột dạ ở trong lòng. Bất quá, đối với Tiêu Băng nàng sẽ không cấp cho một vẻ mặt hòa nhã, hắn rõ ràng chính là một phần tử nguy hiểm.
Sớm hay muộn nàng cũng sẽ vạch trần suy tính trong đầu hắn!
Hừ!
Thần Tịch lắc lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, nhỏ giọng phân phó nha hoàn đi chuẩn bị chút đồ ăn sáng.
Thậm chí khi thức ăn đã dọn lên bàn rồi cũng không thèm gọi hai người bọn họ.
Tiêu Băng và Tuấn Thần sắc mặt khó coi rời khỏi sân phòng công chúa, trên đường đi cả hai đều trầm mặc không nói gì, bọn nha hoàn nhìn thấy hai người bọn họ đều là cúi đầu thấp giọng nghị luận.
Lâm Tuấn Thần nắm chặt tay thành quyền, Xích Dương công chúa càng ngày càng hồ nháo!
Đêm qua không có cùng nàng....... Lại bị làm ra cái bộ dạng luống cuống như vậy để nha hoàn thấy được, truyền ra ngoài không biết còn để mặt mũi vào đâu!
Đáng giận!
"Tứ ca, ngươi hôm qua có phải hay không ngươi đã làm ra sự tình gì đắc tội công chúa?"
Tiêu Băng hừ lạnh một tiếng: "Nàng muốn ngâm mình trong ôn tuyền, ta cùng nàng, đương nhiên không nói lời nào, bỏ ta trong nước lên bờ trước, gặp thích khách đâm bị thương lại đâm ra thù oán ta?"
Ngạch!
Lâm Tuấn Thần nhíu mày nghi hoặc: "Thủ vệ phủ công chúa cũng không kém, làm sao lại có thể để cho thích khách vô thanh vô thức ẩn tàng rồi xuất hiện? Người này hôm qua ta đã điều tra, không phải người trong phủ công chúa, trên người cũng không lưu lại dấu hiệu gì..........."
"Người muốn giết nàng cũng không ít, ngươi cứ chậm dãi điều tra đi!" Tiêu Băng lãnh khốc nói rồi chuyển hướng đi tới sân phòng mình.
Lâm Tuấn Thần vỗ vỗ đầu thầm nghĩ: Tứ ca nhất định có vấn đề, bình thường nếu phát sinh chuyện như sáng nay, hắn nhất định sẽ đối với công chúa vô cùng giận giữ. Nói không chừng còn có thể động thủ. Vậy mà bây giờ chỉ là một ánh lạnh. Quái dị!