Nhân giới.
Học viện Diệu Kiệt Nhân Tài chỉ có một cổng chính, trước cổng có bảo vệ trông coi, hai bảo vệ chỉ thấy Diệp Tiếu ra ngoài mà không thấy cậu về, vì vậy họ vô thức nghĩ chuyện này không liên quan gì tới trường học, quên mất là học sinh Hồ Đa Đa cũng đi theo Diệp Tiếu.
Cảnh sát và đám Diệp Trạch bận bịu vội vàng, lật tung nơi xe ngựa biến mất, tìm kiếm thông tin, hỏi han khắp nơi xem có ai thấy một chiếc xe ngựa kì quái không. Hai bảo vệ cổng còn nhớ rất rõ chiếc xe, hơn nữa bọn họ còn chụp ảnh lại, không dùng lúc này thì dùng lúc nào.
Ngõ nhỏ trước cổng trường không có máy thu hình, cho nên cảnh sát chỉ có thể phán đoán tình hình lúc đó qua lời kể của hai bảo vệ. Nếu không có ảnh chụp làm bằng chứng, mọi người còn nghĩ hai bảo vệ nói dối, vì bọn họ đã điều tra các camera trên khắp đường Văn Uyển, nhưng không phát hiện được bất cứ chiếc xe nào như hai bảo vệ miêu tả, trong khi đây là con đường duy nhất để tới được Học viện Diệu Kiệt Nhân Tài.
Chẳng lẽ chiếc xe ngựa này đột nhiên xuất hiện? Sau đó biến mất trong không khí?
Quá kỳ quái rồi đấy!
Ngoài hai bảo vệ, thực ra còn một nhân chứng khác, chính là người đàn ông ở tòa nhà bên cạnh. Bởi vì Diệp Trạch đã bỏ ra một số tiền lớn để điều tra nên chuyện này hết sức ầm ĩ, rất nhiều người dân sống lân cận đều hay tin là, chỉ cần cung cấp manh mối trợ giúp phá án sẽ được nhận một khoản tiền thưởng lớn.
Sau khi phát hiện chiếc xe ngựa quỷ dị kia chính là chiếc xe hôm trước, người đàn ông vội vàng báo cảnh sát. Đáng tiếc, cảnh sát nghe xong lại đuổi hắn đi. Khai như thế khác nào quấy rối, muốn lừa tiền cũng không dễ vậy đâu, tốn thêm chút công sức chăm chút lời khai cho dễ tin chứ! Đánh giá một sao!
Nghe tin có tiến triển, mấy người Diệp Trạch liền tìm tới. Mặc dù cảnh sát đã hủy bỏ lời khai này, nhưng Diệp Trạch vẫn tới tìm người đàn ông kia mong phát hiện được điều gì đó, chỉ cần có một chút hy vọng anh sẽ không từ bỏ, vì đó là người em trai duy nhất của anh!
Lúc nghe cảnh sát thuật lại Diệp Trạch cảm thấy có lẽ cảnh sát hơi nói quá, nhưng khi nghe người đàn ông chính miệng kể lại, anh phải công nhận quá hố cha, cảnh sát đúng là không đi lừa người.
“Anh này, chúng tôi thực sự muốn tìm người, anh đừng đùa chúng tôi, việc này không thể nói đùa được đâu.” Sắc mặt Diệp Trạch không tốt tí nào.
“Trời ơi, tôi không nói láo đâu, sao không ai chịu tin tôi!” Người đàn ông khổ không chỗ nói: “Tôi nói thật đấy! Xe ngựa kia xông thẳng vào bức tường, lúc đó tôi giật mình tưởng rằng sẽ có tai nạn! Nào ngờ, xe ngựa kia xuyên thẳng qua bức tường! Hệt như bị bức tường kia hút vào!”
“Sau đó tôi còn đến ngõ ấy để kiểm tra lại, bức tường vẫn còn rất kiên cố!”
Diệp Trạch cảm thấy chắc người đàn ông này có vấn đề về tâm thần, xem ra anh đi chuyến này mất công rồi, cứ tưởng sẽ tìm được chút manh mối, haiz…
“Anh đừng không tin tôi!” Người đàn ông kia sắp khóc tới nơi, mấy hôm nay hắn bị bao nhiêu người chửi thần kinh, nhưng đúng là hắn nhìn thấy thế thật mà. “Tôi biết cậu là ngôi sao nổi tiếng, tôi hay thấy cậu trên tivi, con gái tôi còn là fan của cậu, tôi không lừa cậu đâu, nếu không… Con tôi sẽ giận!”
Diệp Trạch vẫn đinh ninh người này cần uống thuốc, người ta bị tâm thần anh cũng không tiện nổi cáu, dù sao cũng phải người ta muốn, haiz… Rốt cuộc Tiếu Tiếu đang ở đâu, tại sao không có chút tin tức nào…
Anh ở đây lòng như lửa đốt, Diệp Tiếu ở ma giới thì đang bận mua đặc sản.
“Viên đá này có thể phát sáng, là dạ minh châu sao?” Ma giới cũng có chợ, tuy không được tổ chức thành hệ thống như ở nhân giới, sạp hàng bày rất tùy tiện, nhưng các mặt hàng đều là những thứ Diệp Tiếu chưa từng được thấy. Cậu hết sức mới mẻ, nhìn cái gì cũng muốn mua.
“Không phải đâu Tiếu Tiếu, viên đá này được phủ ma lực nên mới phát sáng, tương tự như đèn điện, một viên dùng được hơn mấy tháng, rất phổ biến ở ma giới bọn em.” Eaton được Diệp Tiếu bế, mồm liến thoắng giới thiệu. Ở nhân giới hắn cũng không biết rất nhiều thứ, phải nghe Diệp Tiếu nói mới biết, giờ tới địa bàn của hắn, Tiếu Tiếu phải nghe hắn rồi.
Vì thế mà tâm tình Eaton vui thật là vui, tự dưng cảm thấy mình hư quá đi ~
Diệp Tiếu thấy thú vị nên mua mấy viên, mang về nhân giới làm quà tặng mọi người. Đương nhiên là cậu không có tiền, tiền của cậu không dùng được ở ma giới, nên toàn bộ đều do Eaton chi trả, Diệp Tiếu thấy thỉnh thoảng tiêu tiền của người khác cũng vui vui.
Eaton hết sức thỏa mãn, để Vương phi của mình xài tiền thật sảng khoái làm sao, hắn và Tiếu Tiếu đã kết hôn rồi!
Haiz… Không biết bao giờ mình mới khôi phục được dáng vẻ oai hùng trước kia, bây giờ chỉ có thể dòm Tiếu Tiếu chảy nước miếng, không làm được gì hết trơn, rõ ràng là đã kết hôn rồi cơ mà!