Eaton gào xong, lao đến ôm chặt Diệp Tiếu tìm kiếm an ủi, y không thể chịu nổi nữa rồi nè hức hức.
Diệp Tiếu mặt không biểu cảm bị ôm, “…” Quả nhiên người dọa người mới là thứ đáng sợ nhất, thực ra cậu không sợ thứ này, cậu đã gặp con ma trinh nữ này hai lần rồi, cơ mà khi nghe đám yêu hét lên cậu vẫn bị dọa, suýt nữa cũng gào lên theo. Chưa kể màng nhĩ còn đau muốn chết! Tiếng gào của đàn ông quả đúng là không tuyệt vời gì…
Qua mười giây, cuối cùng đám yêu cũng gào xong, Diệp Tiếu kéo Eaton khỏi người mình, máu lạnh thúc giục Hồ Đa Đa, “Mau đi đi, tổ sau sắp đến rồi.”
Sau đó Diệp Tiếu mới cẩn thận nhìn kỹ lại, Hồ Đa Đa đang dán tịt vào tường, cả người run rẩy, cổ chân vẫn còn bị cái móng trắng bệch kia túm không buông.
Tuy nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là!
Diệp Tiếu nhìn thấy một đám đuôi lông lông nhung nhung bự chà bá!!!! Đã thế một cái đuôi trong số ấy còn vươn tới cái móng vuốt kia!
Diệp Tiếu không chịu nổi nữa, phi tới bụp cho Hồ Đa Đa một chưởng, ghé vào tai hắn khẽ gầm, “Mau thu tai và đuôi vào ngay! Đây không phải là trường học!” Cậu đoán tai Hồ Đa Đa có lẽ cũng lộ ra rồi, chẳng qua được mũ che khuất nên mới không thấy. May mà ở đây tiếng nhạc rất lớn, hơn nữa ánh sáng mờ mờ, cho nên nhân viên công tác sẽ không nghe rõ cậu nói gì, cũng không nhận ra được đuôi tai của Hồ Đa Đa.
Hồ Đa Đa vẫn dính vào tường giả chết, tâm linh của hắn đã bị dọa run lẩy bẩy.
“Chỉ là giả thôi! Giả hết! Là người đóng!” Diệp Tiếu ngồi xổm xuống vỗ vỗ lên móng vuốt trắng bệch, lớn tiếng nói, “Được rồi được rồi, đừng túm nữa, bạn tôi sắp bị cô hù chết rồi, cô không cần chuyên nghiệp vậy đâu, còn chưa xong mà.”
Chủ nhân móng vuốt trắng, “….” Tôi đóng quỷ dễ lắm sao, đóng không tốt bị khách ghét bỏ, đóng tốt cũng bị ghét bỏ, ngày hôm nay thật quá khó vượt qua!
Móng vuốt trắng ủy khuất rụt về, Diệp Tiếu hơi đẩy Hồ Đa Đa về phía đường, hận không thể bụp cho hắn mấy cái nữa!
Hồ Đa Đa thấy cái móng kia đã chịu rụt về, tuy nhìn miệng giếng đen ngòm hắn vẫn sợ lắm, nhưng dù sao cũng đỡ hơn trước nhiều, thế nên hắn cẩn thận rụt tai và đuôi về.
Diệp Tiếu bị chọc giận, thói quen vừa sợ là hiện nguyên hình thật không tốt chút nào, may mà nơi này khá kín, chứ nếu ở trước mặt đám đông thì thực sự quá khó xử lý, không phải tự khoe là yêu quái lợi hại sao, có chút xíu đã bị dọa thành ra thế, về sau còn có thể có tiền đồ gì!
Hồ Đa Đa và Diệp Tiếu đã qua, nhưng còn bốn yêu quái khác chưa qua, bọn họ sợ quá trời sợ, nhỡ cái móng vuốt trắng nhách kia lại xuất hiện lôi bọn họ xuống giếng thì sao! Không biết cái đó là gì mà đáng sợ thế chứ!
“…” Diệp Tiếu thực sự rất muốn tát mỗi đứa mấy cái, các người là yêu quái cơ mà, thể hiện chút khí thế yêu quái không được hả!
Không có cách nào, Diệp Tiếu đành ngồi lại thương lượng với nhân viên đóng vai ma trinh nữ, bảo cô không dọa bọn họ nữa, bạn cậu chịu không nổi.
Ma trinh nữ, “…”
Hành trình tiếp theo có thể đoán ra được, vốn Hồ Đa Đa xung phong đi đầu, giờ đổi thành Diệp Tiếu, Eaton vẫn đi bên cạnh Diệp Tiếu, cơ mà hắn không nói bảo vệ với chả không bảo vệ nữa, bởi vì hắn đã nói không nên lời!
Trong lộ trình dài hai mươi ba phút sau đó, đám yêu nhận ra, cái giếng kia chỉ là chuyện nhỏ, so không được với mấy cái tiếp theo, nào là thây ma cả người đầy mưng mủ chảy tong tỏng nè, bệnh nhân thủng bụng lôi nội tạng đi theo nè, người bị cắm đầy thủy tinh đinh sắt nè, đủ các loại ghê tởm khủng bố, dọa cho đám yêu hồn vía lên mây, suýt nữa thì di dân đến Ma giới sống luôn!
Cả đường lắng nghe tiếng nhạc rùng rợn hòa cùng tiếng gào thét đinh tai nhức óc của đám yêu, cuối cùng Diệp Tiếu cũng kéo được năm tên dở hơi ra ngoài.
Ra ngoài xong, Diệp Tiếu xoa xoa mắt và tai, màng nhĩ cậu đang quá tải, mắt đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng nên chưa kịp thích ứng.
Đám yêu mềm oặt cả đi, mặt trắng bệch, di chứng kinh khủng hơn cả khi chơi vòng xoay ngựa gỗ ban nãy. Tuy nhiên không có ai chê cười bọn họ, bởi vì các du khách xung quanh cũng vừa từ nhà ma ra, sợ tới mờ mịt đầu óc, Căn phòng Thét chói tai này quả là danh xứng với thực.
Bảo tiêu không vào chơi cùng, hắn đã đứng chờ sẵn, Diệp Tiếu bảo hắn mua ít đồ uống ướp lạnh an ủi đám yêu, đám yêu uống ngụm nước mát xong cũng đỡ hơn nhiều.
Cứ cách năm phút sẽ có một nhóm khách vào nhà ma, nhưng nhóm Diệp Tiếu đã ra được mười phút rồi, vậy mà vẫn không thấy ai ra, Diệp Tiếu nhức đầu, bốn tổ đằng sau đều là học sinh của cậu cả!
Nhóm đầu tiên có cậu đích thân hộ tống, các nhóm sau đều phải tự lực cánh sinh, Diệp Tiếu tùy tiện não bổ một chút đã cảm thấy không xong, cầu trời ngàn lần vạn lần đừng xảy ra chuyện không may!
Nửa tiếng sau, đám yêu cũng ra, không phải từng nhóm một mà hai mươi mấy người cùng ra một lúc, nhìn vẻ mặt bọn họ thì biết, cả đám rõ ràng đã bị dọa ngốc.
Diệp Tiếu hắc tuyến, chắc bọn họ không dám đi một mình, đợi nhóm sau đến mới bám vào nhau cùng đi, nhưng may mà có vẻ không xảy ra nhiễu loạn gì, đám yêu chỉ tái mét mặt mày, không kinh động nhân viên công tác.
Đám yêu ngồi nghỉ ngơi, quần áo tả tơi, mũ xộc xệch, hiển nhiên đã trải qua một trận “Chiến đấu” ác liệt, Diệp Tiếu nhìn mà ngứa cả mắt, “Bên trong toàn là giả, mấy bạn lợi hại như vậy, sao còn sợ những thứ này?” Nhất là việc Hồ Đa Đa không cẩn thận lộ nguyên hình, xém hù chết Diệp Tiếu.
Đám yêu ủ rũ nghe mắng, mặt mũi yêu quái bọn họ mất hết sạch rồi.
Uống ngụm nước nghỉ ngơi tí chút xong, Diệp Tiếu nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ, chơi hai trò nữa thì về, cậu trưng cầu ý kiến đám yêu, “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu chơi đây, không còn nhiều thời gian lắm, chỉ chơi được tối đa hai trò nữa thôi.”
“Tàu lượn siêu tốc, tàu lượn siêu tốc!” Hồ Đa Đa được nghỉ hơn nửa tiếng, giờ đã hoàn toàn hồi phục, lại trở về làm anh hồ ly vui tươi nhảy nhót!
“Được, vậy chơi tàu lượn siêu tốc.” Diệp Tiếu gật đầu, cậu cảm thấy nhìn đám yêu khổ sở cũng là một việc không tồi, mấy người chơi vòng quay ngựa gỗ còn say, lại còn dám chơi tàu lượn siêu tốc? Đúng là to gan lớn mật!