Eaton nghĩ thì hay lắm, thế nhưng chuyện tới trước mặt rồi lại không dám làm, cái miệng hồng hồng nho nhỏ chu tới gần mặt Diệp Tiếu hơn mười phút, cổ cũng hơi mỏi mỏi rồi đấy mà vẫn chưa thơm được.
Chịu thôi, chính hắn nói rồi đó, hắn là người thuần khiết, à không, là rồng thuần khiết mà!
Eaton tìm một cái cớ tuyệt hảo cho sự nhát gan của mình, cảm thấy vừa lòng rồi, hắn liền vui vẻ rạo rực nằm bên cạnh người trong lòng đánh một giấc.
Ba giờ hai mươi, điện thoại của Diệp Tiếu kêu lên theo đúng báo thức đã đặt sẵn, thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, cậu làm thầy giáo phải dậy trước, làm xong vệ sinh cá nhân rồi đi gọi học sinh rời giường.
Buổi sáng Diệp Tiếu phải chịu đủ các loại kích thích thể xác và tinh thần cho nên không tránh khỏi mệt mỏi, ngủ một giấc dậy quả nhiên tốt hơn nhiều, Diệp Tiếu rửa mặt, sau đó mang một chiếc khăn ấm ấm ướt ướt lau mặt cho Eaton, chậm rãi đánh thức hắn.
“Ưm…” Eaton cảm giác mặt mình ươn ướt ấm ấm, không tỉnh dậy ngay, hắn hơi hé mắt, thấy Diệp Tiếu đang đứng trước giường lau mặt cho mình, nhất thời cảm động không chịu nổi.
Người trong lòng của mình đúng là tốt nhất lục giới! Siêu siêu tốt! Vừa ôn nhu vừa săn sóc lại còn thiện lương! Hồi trước ngủ dậy toàn thấy mẫu hậu trừng mắt với mình, còn hay bắt chuyện với cái mông mình nữa chứ, hung dữ muốn chết!
Eaton cảm thấy mình đúng là một con rồng may mắn, hơn nữa còn thấy mắt nhìn của mình tốt hơn phụ thân hắn nhiều, ít nhất biết chọn một nửa đủ ôn nhu a!
Nếu Diệp Tiếu biết Eaton đang nghĩ gì trong lòng, nhất định sẽ 囧囧 cho xem.
Cái khác không nói, chứ não bổ là bệnh, phải trị! Thật sự là nghĩ nhiều quá rồi, đến bát tự còn chưa biết đâu (Bát tự kiểu như đoán mệnh các kiểu, các cặp hay xem xem có hợp nhau không ấy).
“Dậy nào, chúng ta phải lên lớp rồi.” Diệp Tiếu bế Eaton vẫn còn ngái ngủ từ trên giường dậy, mặc quần áo cho hắn.
Theo lý mà nói một chàng trai trưởng thành như Diệp Tiếu sẽ không quen chăm sóc trẻ con, hơn nữa cậu còn được nuông chiều từ bé, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống bố trẻ con thế này.
Kỹ năng này của cậu được rèn luyện khi chăm sóc hai cục cưng nhà Diệp Trạch.
Diệp Trạch là bạn tốt của Diệp Tiếu, bình thường cậu gọi anh là anh trai, bởi vì tên của Diệp Trạch giống tên người anh đã mất của cậu, hơn nữa trùng hợp hơn, Diệp Trạch còn là bạn học của anh trai cậu, Diệp Tiếu cảm thấy đây là duyên phận, sau đó hai người cứ vậy mà trở nên thân thiết.
Diệp Trạch là một ngôi sao nổi tiếng trong giới âm nhạc, sau khi xưng bá làng nhạc trong nước, ba bốn năm trước anh bắt đầu phát triển ra cả khu vực nước ngoài, hiện tại cũng khá có danh tiếng ở Mỹ. Nhà anh có hai nhóc con xinh đẹp, là con của anh và Phong Sở, cũng chính là nhà sản xuất của anh. Hai đứa nhỏ đều do tìm người ở nước ngoài mang thai hộ, một đứa tên ở nhà là Đinh Đinh (Leng keng), đứa còn lại là Bang Bang (Loảng xoảng), Diệp Trạch và Phong Sở đã kết hôn ở nước ngoài từ hai năm rưỡi trước, tuy còn chưa công bố ra bên ngoài, cũng không tiến hành hôn lễ long trọng, nhưng cả hai đều sống rất hạnh phúc.
Diệp Tiếu rất quý hai cục cưng nhà Diệp Trạch, hai đứa nhỏ đều mới hai tuổi, nghỉ đông và nghỉ hè cậu đều tới chơi cùng hai nhóc, cho nên hiện tại mặc quần áo cho trẻ con chỉ là chuyện vặt với cậu.
Diệp Tiếu coi Eaton là trẻ con, cơ mà Eaton thực sự không phải là trẻ con, trong lòng hắn đang có những nghĩ suy vô cùng phức tạp.
Mịa ơi, hết cởi quần áo lại đến mặc quần áo, chuyện thân mật như thế cũng đã làm rồi, quả thực tiến triển thần tốc mà! Hắn đắc chí hí hửng chết đi được.
Eaton không hề cảm thấy để người khác mặc quần áo cho có gì ngại, hắn giả bộ trẻ con thoải mái khoái chỉ khôn kể.
Mặc quần áo xong Eaton bắt đầu giở thủ đoạn, hắn ngẩng đầu giang hai cánh tay, chu miệng nói, “Ôm một cái.”
Diệp Tiếu cười khẽ, đứa nhỏ này thực sự rất thích làm nũng, hai đứa kia nhà anh cậu nói chuyện còn chưa sõi, thế nhưng nghịch ngợm phá phách lắm, quả thật không dính người ngoan ngoãn manh manh như Diệp Tiếu.
“Ừ ừ, ôm một cái.” Diệp Tiếu còn cảm thấy được ỷ lại như vậy rất tuyệt.
Diệp Tiếu bế Eaton đến phòng thường trực, mở mic phát thanh nói, “Thời gian nghỉ trưa đã kết thúc, các học sinh mau rời giường, nửa giờ sau tập hợp ở giảng đường.” Cậu lặp lại vài lần.
Diệp Tiếu không thể đến mấy chục phòng ký túc gọi được, lúc trước cậu phát hiện ở đây có loa phát thanh, dùng cái này gọi mọi người sẽ tiện hơn nhiều.
Nửa giờ sau, tất cả yêu quái một lần nữa tập trung tới giảng đường ban sáng.
Theo lời Diệp Tiếu nói, bọn họ phải chọn ban cán bộ.
Trải qua gần một tiếng nhiệt tình thảo luận, cuối cùng Hồ Đa Đa nguyên hình hồ ly chín đuôi đã được chọn làm lớp trưởng. Hồ ly chín đuôi vốn là một yêu quái vô cùng cường đại, gia tộc của hắn là danh gia vọng tộc nổi tiếng trong yêu giới đấy! Hồ Đa Đa nhìn có vẻ không lớn tuổi, thực ra đã hơn hai ngàn tuổi rồi, chẳng qua nhìn hơi non tí thôi. Hừm, người ta là thành viên chủ lực trong đại chiến nghìn năm trước chứ đùa à!
Hơn nữa hắn còn là một yêu quái thông minh, giỏi giao tiếp lại còn được chúng yêu ngưỡng vọng, chọn hắn làm lớp trưởng là hợp lý nhất!
Tuy nhiên làm lớp trưởng rồi sẽ không thể tiếp tục đảm nhận chức trưởng ký túc xá nữa, Hồ Đa Đa liền chuyển giao vị trí của mình ở ký túc xá cho một yêu quái khác.
Lớp phó là một con gấu trúc đỏ, tên là Ly Nhị, vẻ mặt trông cũng hơi ngốc tí, nhưng quý ở thành thật, là người thích hợp đảm nhận vị trí lớp phó, giúp đỡ cho lớp trưởng. Hắn là họ hàng xa của Hồ Đa Đa, Hồ Đa Đa đề cử hắn làm chức này.
Còn lại là tổ trưởng, có tất cả tám tổ trưởng, cứ bốn ký túc xá gộp thành một tổ, tổ trưởng phải nghe theo lớp trưởng và lớp phó, lớp trưởng lớp phó đương nhiên là nghe theo lời Diệp Tiếu.
Dưới tổ trưởng là trưởng ký túc xá.
Diệp Tiếu đã nói với đám yêu lúc trước, nếu ai không muốn đảm nhận chức trưởng ký túc xá thì có thể nói với cậu, thế nhưng lúc họp lớp không một yêu nào lên tiếng cả.
Bọn họ mới không chịu đâu, vất vả lắm mới được làm quan, sao có thể tùy tiện từ chức được!
Diệp Tiếu ghi tên ban cán bộ vào sổ, tạm thời cứ sắp xếp như vậy, nếu không ổn thì một thời gian sau sẽ đổi lại.
“Các học sinh, hôm nay chúng ta không học bài, nhưng thầy sẽ nói với các bạn một số chuyện quan trọng khác.” Diệp Tiếu hắng giọng, “Qua một ngày ở chung, thầy đã hiểu đại khái tình hình của các bạn, thầy nghe phó hiệu trưởng Vu nói các bạn đến đây đều là để học tập kiến thức của con người, vậy nên mọi người sẽ bắt đầu từ những việc nhỏ nhất ngay từ bây giờ, dù là nói chuyện, cử chỉ hành vi, cách ăn mặc,… đều phải giống với nề nếp tác phong của con người chúng tôi.”
“Thầy giáo ơi, nề nếp tác phong là gì ạ?” Một bé mập hoa đào yêu ngồi ở hàng đầu hiếu kỳ hỏi.
Hắn là hoa đào yêu, cơ mà dáng vẻ lại như quả đào, mập mập mạp mạp, má đỏ hây hây, chẳng khác chi quả đào mật!
“Ừm… đại loại là có thể hòa nhập cùng với con người.”
Lũ yêu bừng tỉnh đại ngộ.
“Chúng ta tiếp tục.” Diệp Tiếu quay về nói tiếp chủ đề ban nãy, “Hành vi cử chỉ không thể sửa đổi trong ngày một ngày hai, chúng ta sẽ từ từ học, cách nói chuyện cũng phải dần thay đổi, thứ các bạn có thể sửa ngay hiện tại chính là cách xưng hô, không thể nói yêm, bọn yêm nữa, phải nói là tôi, chúng tôi.”
“Hả?” Lũ yêu nghị luận, “Sao lại không thể xưng ‘Yêm’ được, yêm đã nói thế hơn nghìn năm rồi!”
Diệp Tiếu vỗ tay để đám yêu im lặng, cậu không cảm thấy các yêu quái nhà quê, chỉ là bọn họ đang sống ở một thành phố lớn như thành phố A, đã vậy ngoại hình của những yêu quái này không hề nhà quê, thậm chí còn đẹp hơn ngôi sao nổi tiếng. Người như vậy mà đi dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, miệng liên tục ‘Yêm yêm yêm yêm’, nghĩ tới đã thấy chua xót chát chúa làm sao…
Diệp Tiếu có thể không để tâm, nhưng xã hội chính là tàn khốc như vậy, nói tiếng địa phương nhất định sẽ phải nhận ánh mắt khinh thường của mọi người, nếu đã nhận trách nhiệm dạy bọn họ, cậu sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
“Tóm lại từ hôm nay mọi người phải bỏ cách xưng hô này.” Diệp Tiếu chỉ Eaton ngồi hàng đầu làm ví dụ, “Tiểu Eaton của chúng ta đã dùng ‘Em’, đây là cách xưng hô phổ biến của xã hội con người, mọi người phải học tập Eaton, như vậy về sau ra đường sẽ không bị khinh thường.”
Diệp Tiếu vừa nói tới bị khinh thường một cái là đám yêu liền chú trọng quan tâm hơn hẳn, rất nhiều yêu trong số họ đều vì bị thần tiên khinh thường cho nên mới tới đây, ừm, phải nghe lời thầy dạy, nếu không sẽ không học được bản lãnh thực sự!
=======================
Bonus:
Gọi là gấu trúc đỏ cơ mà chả có liên quan gì đến gấu trúc mắt bầm dập hết ~
p.s: Diệp Trạch thực chất chính là anh ruột của Diệp Tiếu trọng sinh lại, có 1 bộ truyện dành riêng cho ảnh, được viết trước cả truyện này, tên là “Trọng sinh chi ca đàn cự tinh” (tức là trọng sinh chi siêu sao giới ca sĩ), mà mềnh chưa đọc nên cũng không biết nó như thế nào.