“Có quẹt thẻ ở KFC được không thầy ơi?” Một vài yêu quái mở ví ra đếm tiền. Cuối cùng cũng được đi ăn KFC mà mình vẫn luôn tâm niệm, phải ăn nhiều thật nhiều mới được, nhưng coi bộ tiền mặt trong ví không đủ, vừa nãy đi mua sắm tiêu gần hết mất rồi, hơn nữa bọn họ biết là có tiệm không cho dùng thẻ, chỉ được trả bằng tiền mặt thôi.
“Không quẹt được đâu.” Diệp Tiếu nhìn, “Các bạn không đủ tiền mặt à?”
“Dạ, em còn ba mươi khối.”
“Em còn hơn một trăm khối.”
“Em còn hai khối.”
…
“Em còn một ngàn hai.”
“Em còn một ngàn.”
“Em còn một ngàn ba.”
Ba tên vừa mở miệng chính là Hồ Đa Đa, Kim Thụy và Linh. Bọn họ chưa mua được gì, sắm sửa ở tiệm mười nguyên xong là không tiêu thêm một đồng nào nữa, quả thực không dễ dàng gì.
“Vậy vừa đúng lúc! Trước khi ăn cơm ta làm việc này đã.” Diệp Tiếu đột nhiên nhớ ra đám yêu vẫn chưa sử dụng máy rút tiền bao giờ, có thẻ mà không biết dùng máy ATM thì cũng vứt đi.
“Việc gì ạ?” Đám yêu khó hiểu, đã tới giờ ăn rồi thì phải đi ăn mới chuẩn chứ, trên TV bảo dạo phố mua sắm sẽ mệt, phải công nhận là mệt quá trời mệt, đã mệt lại còn đói nữa, giờ bọn em chỉ muốn đi ăn bữa tối thơm ngon thôi.
Mười phút sau, Diệp Tiếu dắt đám yêu tới một cây rút tiền 24 giờ, “Không phải các bạn hết tiền rồi sao, ra đó lấy đi, hôm nay ăn KFC và xem phim xong còn phải về trường nữa, mau thử rút tiền xem.”
Thân là lớp trưởng nên Hồ Đa Đa lên đầu tiên, các yêu quái khác đều ngó hắn, cái máy này có thể phun ra tiền?! Tuy bây giờ bọn họ suốt ngày lên mạng với xem tivi, nhưng bình thường vẫn chưa thấy trên đấy nói về thứ này, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy có cái máy nhả tiền như vầy đó.
“…Thầy ơi, thứ này sao lại có tiền ạ.” Hồ Đa Đa đứng trước máy ATM ngó trái ngó phải, thật sự có thể biến ra tiền sao?
“Ngân hàng bỏ tiền vào trong đó, có thể rút 24/24, muốn rút lúc nào cũng được, tiện lắm.” Diệp Tiếu giục, “Mau lên đi, rút sớm thì đi ăn sớm, cũng có thể xem suất chiếu phim sớm hơn một chút.”
“…Dạ.” Hồ Đa Đa cẩn thận bước lên trước, đây là lần đầu hắn được tiếp xúc với cái thứ “công nghệ cao” này, hiển nhiên là thấy hơi sờ sợ rồi.
Hắn hít sâu một hơi, đẩy thẻ vào chỗ có mũi tên trên máy ATM, sau đó —–
“Xin nhập mật mã.”
Cái máy tự nhiên phát ra một câu như vậy.
“Ai u má ơi!” Hồ Đa Đa bị âm thanh bất thình lình của máy dọa sợ muốn chết, hắn rụt về sau mấy bước, mặt đầy khiếp sợ quay về phía Diệp Tiếu, “Thầy ơi, cái máy này biết nói chuyện!” Cả đám yêu cũng vô cùng khiếp sợ!
Diệp Tiếu bộp cho hắn một phát: “Đương nhiên biết nói rồi! Bạn ở đây bao lâu rồi mà còn thấy máy móc nói chuyện là kì lạ hả. Cái này là do thu âm trước thôi. Lề mề cái gì nữa, nhanh tay lên! Quá giờ thẻ bị nuốt bây giờ!
“Dạ dạ.” Hồ Đa Đa vội vàng tiến lên thao tác, “Ừm… Mật khẩu của em là gì ấy nhỉ?”
Diệp Tiếu lại bộp hắn phát nữa, đi ra ngoài sao không mang theo IQ hả!
Diệp Tiếu đành rút thẻ ra hộ Hồ Đa Đa, sau đó bắt hắn ngồi xổm góc tường tự nhớ lại mật khẩu mình mới đặt. Rõ ràng lúc mua đồ có rút thẻ, sao giờ đã quên rồi, đi mua sắm xong mất luôn IQ rồi?!
“Để em để em!” Eaton thấy cơ hội thể hiện bản thân gần ngay trước mắt, lập tức lao lên làm người đi đầu.
Biểu hiện của Eaton không làm Diệp Tiếu thất vọng, tuy động tác còn chậm, nhưng vẫn thuận lợi hoàn thành, dù sao cũng là lần đầu tiên làm nên chưa quen tay mà thôi.
“Làm tốt lắm.” Diệp Tiếu vừa lòng gật đầu, nói với đám yêu, “Mọi người tới rút đi, làm như Eaton là được, qua đó lấy tiền.”
“Dạ!” Có tấm gương phía trước nên đám yêu bắt đầu kích động, lấy tiền lấy tiền!
Cứ như tiền trong ATM là đồ được tặng không bằng, không phải đấy chính là tiền của bọn họ sao.
Chờ cả đám rút xong tiền, Hồ Đa Đa mới nhớ ra mật khẩu của mình. Dưới đôi mắt hung dữ của Diệp Tiếu, Hồ Đa Đa thành công rút được hai nghìn đồng. Hai hôm nay đúng là mất hết mặt mũi lớp trưởng mà, sao đi gặp ai được nữa đây.
Cuối cùng cũng đến lúc đi ăn cơm, đám yêu nhoắng cái quay về trạng thái kích động như nửa tiếng trước: “KFC! KFC! KFC!”
Đi về phía KFC nào ~