“Cốc cốc!” Sáu giờ hơn, có người tới gõ cửa phòng Eaton và Kim Thụy.
“Ai vậy?” Kim Thụy chạy ra mở cửa phòng, “Thầy Diệp!” Phản ứng đầu tiên của y là cực kì kinh hỉ, nhưng ngay lập tức y đã thất vọng, vì thể nào thầy Diệp cũng tới tìm Eaton chứ không phải y. Hai người làm lành nhanh vậy sao? Đã vậy còn là thầy giáo chủ động xuống nước, quá ngược con tim rồi!
Diệp Tiếu cười tủm tỉm nói với Kim Thụy, “Thầy có mấy lời muốn nói với Eaton, bạn có thể ra ngoài chờ vài phút được không?” Nụ cười ôi mới dịu dàng ấm áp làm sao.
Thế mà Kim Thụy lại không kìm được rùng mình một cái, ui —– quả nhiên trời mùa thu là đã hơi lành lạnh rồi.
Diệp Tiếu đi vào, Kim Thụy chán chết tựa bên ngoài như thần canh cửa, haiz…. Cớ sao mình lại đáng thương tới vậy….
Đang mải mê cảm khái, đột nhiên Kim Thụy nghe thấy một trận bùm bụp bùm bụp vang lên trong phòng! Khách sạn này nhìn có vẻ cách âm tốt lắm, sao tiếng động lớn thế?! Kim Thụy hoảng sợ nghĩ.
Tuy nhiên đây chưa phải là kết thúc, tiếp theo, cứ cách mấy chục giây lại vang lên một trận bùm bụp như thế, thỉnh thoảng còn nghe được một hai tiếng kêu rên, vừa nghe đã biết là tiếng Eaton!
Kim Thụy không hề nghĩ tới việc Eaton đánh Diệp Tiếu, tuy tính về sức mạnh thì Diệp Tiếu không ăn thua gì so với Eaton, nhưng Kim Thụy tin cái tên Eaton này dù bị đánh cũng quyết không đáp trả, nếu không ngàn vạn Diệp Tiếu cũng không tát được Eaton một cái, nào có chuyện còn đánh được lâu như thế.
Hai mươi phút sau, cửa phòng mở ra.
Diệp Tiếu thần thanh khí sảng bước ra ngoài, vẻ mặt thoải mái tươi cười, Kim Thụy nhìn mà sởn tóc gáy, y bắt đầu nghi ngờ đôi mắt của chính mình.
Mình thực sự thích một người hung hãn như vậy sao? Thầy ấy gia bạo Eaton gần nửa giờ trời ơi! Nghe tiếng thôi đã biết khủng bố cỡ nào rồi! Quả thực quá đáng sợ!
Nghĩ nghĩ một lúc thấy Diệp Tiếu lại gần mình, Kim Thụy liền theo phản xạ rụt về sau mấy bước. Diệp Tiếu sờ sờ mũi, có chút xấu hổ, cậu cũng tự biết hành vi của mình quá hung tàn, “Sắp sáu rưỡi rồi, bạn mau chuẩn bị xuống đại sảnh tập hợp đi, nhớ mang ví theo.”
“…Vâng.” Kim Thụy dán sát tường, cẩn thận gật đầu.
Chờ Diệp Tiếu chạy vào thang máy, Kim Thụy mới nơm nớp vào phòng. Y nhìn thấy Eaton núp trên giường, cả mặt cả người đều trùm kín chăn.
“Eaton?” Kim Thụy không biết nên cảm thông hay vui sướng nữa, “Cậu không sao chứ, tới giờ đi siêu thị rồi.”
Mãi một lúc sau, Eaton mới rầu rĩ đáp, “Tôi không đi đâu, lúc trước tôi đi nhiều rồi, không tò mò nữa, mấy người cứ đi chơi đi, không cần để ý đến tôi, tôi muốn ngủ.”
Tất nhiên Kim Thụy không tin cái cớ này, y có thể phỏng đoán được Eaton dưới chăn đang trong tình trạng gì, đành nhắc nhở, “Trước khi đi ngủ cậu nhớ tắm rửa, tôi thấy cậu chưa thay quần áo, mau cởi quần áo đi tắm đi, tôi đi đây.” Nói xong, Kim Thụy lắc đầu rời đi, haizz… Nghiệp chướng ôi thật là nghiệp chướng, y còn tính ngó xem trong chăn thế nào, giờ xem ra, vẫn là tích đức chút đi, thật đáng thương.
Lúc Kim Thụy đến nơi, các yêu quái khác đều đã tập trung đông đủ, Hồ Đa Đa hỏi y, “Eaton đâu rồi, sao cậu không xuống cùng cậu ta, giờ chờ mỗi cậu ta thôi đấy.”
Kim Thụy trộm liếc Diệp Tiếu, hắng giọng đáp, “À, cậu ta bảo lúc trước đã đi siêu thị mấy lần nên không còn hứng thú nữa, chuẩn bị tắm xong đi ngủ rồi.” Mình không nên nhắc chuyện gia bạo ban nãy thì hơn.
Kim Thụy nói vậy lập tức kéo thêm không ít cừu hận cho Eaton, bọn họ thì chưa được đi lần nào, thế mà còn rồng thúi kia lại được đi đến chả buồn đi nữa! Sát, khác biệt quá lớn, đúng là ghen tị muốn chết!
Đám yêu lòng đầy căm phẫn, đứa nào đứa nấy thở phì phì, còn Kim Thụy và Diệp Tiếu lại lại không lộ vẻ gì, tốt nhất là nên giấu chuyện gia bạo kia đi.
“Mua sắm! Mua sắm! Chúng ta đi mua sắm!” Đám yêu giơ ví lên, hứng trí bừng bừng đi về phía siêu thị gần đó.
Nhân viên phục vụ của khách sạn hắc tuyến, mấy vị khách này thú vị ghê ha….
Mười lăm phút sau, Diệp Tiếu dẫn đám yêu tới siêu thị lớn nhất trong khu vực này. Giờ đang đúng lúc tan tầm, thời điểm mua sắm đông đúc, cậu chọn đi lúc này vì dạo siêu thị phải náo nhiệt mới thú, hơn nữa cũng để đám yêu cảm nhận rõ bầu không khí mua sắm ở nhân giới.
Diệp Tiếu đã dẫn Eaton đi siêu thị mấy lần, vì vậy xem như có kinh nghiệm, thuận buồm xuôi gió hướng dẫn đám yêu, lúc đi học cậu đã nói lý thuyết hết rồi, giờ để bọn họ thao tác thực tế chắc cũng không quá kém, chỉ cần không bốc đồ bỏ vào mồm ăn hay cầm đồ chưa thanh toán ra ngoài là được.
Đám yêu nhìn đống hàng hóa trước mặt, mắt hoa lên, hàng hóa trên kệ xếp thành từng chồng, cao đến tận chỗ bọn họ với không tới, đã vậy còn đông người quá trời, sôi nổi rộn ràng, cứ như họp chợ, quá náo nhiệt, quá có không khí!
Càng toẹt vời hơn chính là, mặc dù có rất nhiều người, thế nhưng không ai phải hỏi giá cả, thích cái gì thì lấy cái đó, tiện quá trời tiện. Lúc trước xem tivi thấy cảnh này đám yêu không có cảm xúc gì mấy, giờ được nhìn tận mắt rồi, đám yêu lại bắt đầu cảm khái trí tuệ của nhân loại, cách mua sắm này thực sự quá toẹt vời ông mặt trời! Hồi xưa bọn họ dạo chơi nhân giới cũng thấy họp chợ náo nhiệt, cơ mà muốn mua gì đều phải đưa tiền luôn, đã vậy còn phải hỏi giá tới tới lui lui, nhiều người muốn mua thì phiền chết đi được, nhưng nhân giới bây giờ lại quá quá toẹt vời!
Hồ Đa Đa tru một tiếng vọt vào trong, lao tới đẩy một con xe đẩy, hắn phải mua đầy một xe! Không chỉ mình Hồ Đa Đa mà cả đám yêu đều có quyết tâm như thế.
Diệp Tiếu vội vàng ngăn cản, “Đừng mua nhiều quá, ngày mai chúng ta còn đi chơi, mua nhiều không mang theo được, về sau sẽ còn nhiều cơ hội nữa.” Nói xong, cậu xách mấy cái giỏ đưa cho đám yêu, “Dùng cái này là được rồi, tiết chế một chút.”
Đám yêu trề môi, tâm không cam lòng không nguyện đổi giỏ.
Chúng em muốn mua nhiều thật nhiều đồ, cái giỏ tí xíu này sao mà đủ được ~