Hơn nữa, thành tích học tập của Eaton cũng tụt dốc không phanh, tuần trước chỉ vừa đạt điểm chuẩn, tới tuần này thậm chí còn không đủ điểm qua, hắn còn muốn tốt nghiệp nữa không vậy?!
Lúc đầu Diệp Tiếu không để ý lắm, nhưng càng về sau cậu càng lo lắng, lẽ nào đây là lỗi của cậu? Nhưng mà người bình thường nào cũng sẽ từ chối như cậu cả thôi.
Diệp Tiếu nghĩ mình cần tìm cơ hội để nói chuyện tử tế với Eaton, cậu hẹn hắn vào giờ nghỉ trưa thứ sáu ở phòng trực kí túc xá.
“Eaton à.” Diệp Tiếu và Eaton ngồi mặt đối mặt trên sofa, Diệp Tiếu rót cho cả hai mỗi người một ly nước trái cây, “Thầy muốn nói về tình hình dạo này của em.”
“…Vâng.” Eaton cầm ly trong tay, đầu cúi xuống, cả người ỉu xìu. Diệp Tiếu đợi cả buổi mới nghe được một câu “Vâng” này.
“…” Diệp Tiếu không biết làm sao, Eaton đáp vậy cậu biết tiếp tục thế nào?
Hai người cứ im lặng như thế mười phút, cuối cùng Eaton cũng mở miệng, nhưng hắn vẫn cúi đầu, rầu rĩ nói, “Thầy Diệp, em biết thầy muốn nói gì, có phải là về thành tích của em không?”
Thầy Diệp? Diệp Tiếu kinh ngạc, chỉ khi mới vào trường Eaton mới gọi cậu là thầy Diệp, sau này chỉ thích gọi cậu là Tiếu Tiếu, ấy vậy mà giờ lại gọi như lúc đầu!
Khi nghe cách xưng hô này, ngoài kinh ngạc, Diệp Tiếu còn cảm thấy hơi khó chịu, cậu không rõ đây là cảm gì, chỉ biết là cực kì cực kì không vui.
“Đúng, chính là về thành tích của em, trước kia em luôn trong top 3 của lớp, hiện giờ lại trượt bài kiểm tra, em có còn muốn được tốt nghiệp không?” Diệp Tiếu thở dài, “Em nhìn Kim Thụy xem, bạn ấy vẫn đứng đầu, hai lần kiểm tra này đều được hơn 95 điểm, sắp đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp rồi.”
“Em xin lỗi…” Eaton vốn đã ỉu xìu giờ còn đáng thương gấp bội phần, “Em cũng muốn làm tốt bài kiểm tra, nhưng mà…”
“Nhưng sao?” Tâm tình Diệp Tiếu cực kì vi diệu, không lẽ thực sự là do cậu? Cảm giác tội lỗi này thật là…
“Em…” Eaton vùi đầu càng thấp, không phải hắn cố tình làm bài kém, mà là vì mấy tuần gần đây hắn không có tâm trạng nghe giảng, ngày nào cũng mất hồn mất vía, đa số lời giảng của Diệp Tiếu hắn đều không nghe lọt, sao mà thi tốt được.
Dù được Diệp Tiếu tìm gặp nói chuyện nhưng Eaton chẳng vui vẻ chút nào, hắn đã bị từ chối tình cảm lại còn làm bài kiểm tra tệ hại, xấu hổ chết đi được, lấy đâu mặt mũi đi gặp người trong lòng chứ.
Biết thì biết vậy nhưng hắn thực sự hết cách, hắn không nghe bài nổi, làm gì cũng ỉu xìu thiếu hứng thú. Nếu không có được trái tim người trong lòng thì tốt nghiệp cũng có ý nghĩa gì đâu, chẳng thà chạy về Ma giới làm trạch long còn hơn…
Eaton càng nghĩ càng thấy mình vô dụng, càng nghĩ càng uể oải.
“Ừm…” Diệp Tiếu cảm thấy mình cần chịu trách nhiệm với vấn đề tâm lý của Eaton, nhưng cậu nghĩ cả buổi mà không tìm ra cách nào hay, đành hỏi, “Không thì em theo thầy về nhà nhé?”
Cái câu: “Bỗng chốc một đêm gió xuân về, ngàn gốc cây lê bừng hoa nở” chính là để diễn tả cảm xúc của Eaton lúc này!
Được rồi, có lẽ so sánh này chưa chuẩn lắm, cơ mà cũng sêm sêm thế, Eaton cảm giác như người lạc giữa sa mạc gặp được ốc đảo, thế giới u ám của hắn bỗng lóe ánh sáng rạng ngời!
Tuy hiện tại chỉ có một tia sáng bé tẹo, nhưng đối với hắn lúc này thì đã là quá đủ rồi!
Không vội không vội, có một rồi sẽ có hai, hắn sẽ từ từ mà tiến, đây là một cơ hội ngàn năm có một, hắn quyết không bỏ lỡ!