“Anh muốn thay quần áo, nhưng vai còn đau không thể cử động mạnh, em có thể giúp anh không?”
Những lời nói đó như nhành cây cứu mạng thả xuống bên cạnh cô. Lòng cô buông lỏng hơn hẳn, quắt mắt sang nhìn anh, cười nhẹ một cái. “Chỉ vậy thôi sao?”
“Chứ em còn muốn gì nữa?”
Lạc Hạo Đình cao thâm hỏi lại, đương nhiên trong lòng anh hiểu rõ cô đang nghĩ gì, bất giác cong khoé môi cười cười ẩn ý.
“Không… không có!”
Tô Uyển Ân lắc đầu như bằm tỏi, xoay người tới gần, cẩn thận cởi chiếc áo vest trên người anh xuống, tiếp theo đó, chầm chậm gỡ từng khuy áo sơ mi, chỉ trong chớp nhoáng, một thân thể kiện tránh hiện ra ngay trước mắt cô. Từng thớ da thịt đều tăm tắp, những cơ bắp tinh xảo như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, chưa nói tới gương mặt tuấn mỹ bất phàm kia, chỉ vừa chiêm ngưỡng thân thể rắn chắc này, đã khiến người ta mê mẩn không lối thoát!
Nuốt ực nước bọt xuống, Tô Uyển Ân cố gắng lay tỉnh thần thức, tuyệt đối không được u mê.
Nhắm bặt hai mắt, hít thở sâu, cô run rẩy lùi về sau, thoạt nhiên trong lòng anh thoáng qua tia mất mát, anh lập tức bắt lấy tay cô lại. “Còn thắt lưng…”
Anh đang cố ý trêu chọc lòng kiên nhẫn của cô sao?
“Ân Ân, em xem anh bất tiện như này, cởi đồ còn không thể tự làm, sau này tắm rửa, rồi ăn uống thì phải làm sao? Hay là… em chuyển tới đây sống cùng anh đi.”
Lời của Lạc Hạo Đình khiến Tô Uyển Ân giật mình, cô phản ứng lại theo bản năng. “Không được…”
“Đành thôi vậy! Lỡ như tắm bị nước bắn vào vết thương cùng lắm là nhiễm trùng lớn thêm, thường ngày vận động nhiều hơn một chút cũng không sao, tệ lắm thì cũng chỉ hở miệng vết thương ra một chút, lâu lành hơn thôi!” Thanh âm như tiếng đàn réo rắt, đáy mắt anh ngổn ngang như đứa trẻ bị bỏ rơi, cực kì bất mãn.
“Được rồi… Em chỉ ở tới lúc vết thương của anh lành thôi!” Tô Uyển Ân bất lực đồng ý.
Nói xong, Tô Uyển Ân liền thẳng tay cởi khoá thắt lưng, cảm thấy hai tay mình buông lỏng, cô lập tức cong chân bỏ chạy.
Cô gái ấy vẫn như thế, mỗi lần xấu hổ liền tìm cách trốn tránh.
Sẩm tối, Tô Uyển Ân kéo theo vali trở lại biệt thự Lạc gia.
Cả nhà họ Lạc tập trung ngồi ở phòng khách chờ cô tới, khiến cô vừa bước vào, liền bị doạ cho kinh hồn.
“Thời gian tới cháu làm phiền mọi người rồi.” Tô Uyển Ân cung kính, cúi nhẹ đầu nói.
“Không phiền… cháu tới chúng ta rất vui, nhất là Hạo Đình… phải không?” Lạc Viễn Thành cất lời, giọng nói lụ khụ do tuổi già, khi ông cười, những nếp nhăn chằng chịt trên trán liền xếp chồng lên nhau.
“Vậy… phòng của cháu ở đâu ạ?” Tô Uyển Ân nghi hoặc hỏi.
“Nhà này có tổng cộng bốn phòng, vì thế, phải để cháu chịu thiệt thòi ở chung phòng với Đình rồi…” Lạc Viễn Thành nói tiếp.
Tô Uyển Ân mở to mắt nhìn Lạc Hạo Đình, có phải anh cố ý?
Đầu tiên là gài bẫy dụ cô tới, sau đó lại sắp xếp buộc cô phải ở chung phòng với anh.
Hiện tại, cô rất muốn đánh bay đi sự tự tin tràn ngập trong mắt anh.
Lòng cô cực kì, cực cực kì khó chịu!
“Ân Ân tới đây chủ yếu là để chăm sóc con, vì thế bọn con ở chung phòng cũng khá tiện…” Lạc Hạo Đình thong dong bước tới bên cạnh Tô Uyển Ân, cong khoé môi như vừa cười, tiện tay đoạt lấy vali trên tay cô, đẩy nhanh sang phía Lạc Xuyên.
“Cứ quyết định như thế đi! Ông mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây!” Lạc Viễn Thành rất giỏi đánh trống lảng, tuyệt đối không cho Tô Uyển Ân có cơ hội phản kháng.
Kế tiếp đó, Lạc Phong Phú liền đứng phắt dậy, đỡ lấy lão Lạc. “Chú đưa ông về phòng…”
“Em đi cất hành lý giúp chị dâu…” Ánh mắt Tô Uyển Ân vừa đổ tới, Lạc Xuyên phản ứng nhanh, lập tức chạy ngay lên tầng.
Tô Uyển Ân bặm chặt môi, nuốt cục tức xuống lòng, nhà họ Lạc này, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Mọi thứ đã được an bài, cô không muốn chấp nhận mà được sao?
Trước khi dọn tới, cô còn cho rằng mình chỉ cần ở lại trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa, trong nhà còn có bao nhiêu người, anh sẽ không thể giở trò gì được.
Thật không ngờ là cô đã đánh giá thấp khả năng của anh!
Nhưng cô nào phải là hạng người dễ dàng nhận thua, đêm tới, anh sẽ ngủ trên giường, còn cô ngủ ở sô pha. Nếu không phải vì anh vẫn là bệnh nhân, thì còn lâu cô mới chịu hạ mình nhún nhường.
“Không thể ngủ chung sao?” Lạc Hạo Đình u uất bước tới đứng cạnh ghế sô pha, mất bao nhiêu công sức dàn xếp âm mưu chu toàn, cuối cùng vẫn bị chiếc ghế sô pha chết tiệc kia phá hỏng.
“Đừng nhiều lời, mau trở về chỗ mình ngủ đi…” Tô Uyển Ân quay mặt vào trong, cố tình tránh né ánh mắt của Lạc Hạo Đình, khoé môi bất giác nâng lên một nhoáng như vừa cười.
Ấm ức quay trở về giường, nghiêng người bất mãn hướng mắt nhìn về phía bóng lưng cô, người anh yêu ở ngay trước mặt, nhưng anh lại không thể ôm vào lòng, đáy mắt chợt loé lên tia nuối tiếc trầm trọng.
Sáng hôm sau, nhân lúc Tô Uyển Ân ra ngoài, Lạc Hạo Đình liền cho người đập gãy ghế sô pha, sau đó lại hạ lệnh vứt ra ngoài.
Cong khoé môi cười đắc ý: “Lần này xem em làm sao trốn được nữa?”
Tô Uyển Ân trở về nhà khá muộn, mở cửa bước vòng phòng, cảm giác thật trống rỗng, vừa nhìn cô liền nhận ra, chiếc ghế sô pha đã bị anh giở trò.
Cứ ngỡ cô sẽ phải tức sôi máu mà mắng anh một trận ra hồn, nhưng không, cô ngược lại rất bình tĩnh, quay đầu nhu hoà nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng như tia nắng xuân ấm áp. “Anh thật hiểu ý em. Mang chiếc ghế sô pha vướng víu đó đi, căn phòng rộng rãi hơn nhiều rồi.”
Sự điềm tĩnh của cô khiến anh có đôi chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng thu đi cảm xúc. “Đêm nay sẽ không kịp mua giường mới, hay là em ngủ tạm trên này đi.”
“Không cần…” Cô thẳng thắn cự tuyệt, nở nụ cười cực kì cao thâm. “Anh cứ ngủ giường đi, đem chăn cho em là được…”
“Em muốn làm gì…?” Lạc Hạo Đình nghi hoặc hỏi lại.
“Trải giữa sàn ngủ…” Tô Uyển Ân tỉnh bơ trả lời.
“Sàn nhà lạnh lắm, rất dễ bị cảm…” Trong lòng anh bắt đầu truyền tới tia lo lắng, không rõ là mình làm như thế đúng hay sai?
“Không sao, sức đề kháng của em tốt lắm!” Cô vừa nói, vừa rủ tấm chăm ra giữa sàn, rất nhanh chóng đã tự thu xếp ổn thoả chỗ ngủ.
Thực lòng, không phải là cô cố ý trốn tránh anh, mà là cô nhớ tới lời Châu Giản Trạch nói, vết thương của anh chưa lành hẳn, nếu vận động mạnh sẽ rất dễ hở miệng vết thương rồi nhiễm trùng, như thế sẽ rất lâu lành.
Cô cũng biết rõ cơn thèm khát một khi xâm nhập vào trong cơ thể đàn ông sẽ khó chịu như thế nào!
Nhưng để chọn một trong hai, cô thà nhìn anh khó chịu, còn hơn phải chứng kiến cảnh anh đau đớn.