Có phải cô bị ngốc rồi không? Lạc Hạo Đình đã đối xử với cô như thế nào, mà giờ đây khi nghe tin anh gặp khó khăn, cô liền chạy đi giúp đỡ.
Nhếch mép môi cười nhạt, Tô Uyển Ân tự nhủ với lòng mình: cứ coi như là trả món nợ ân tình mà anh đã giúp Tô Thế trước đây, sau này không ai nợ ai, anh cũng chẳng có quyền gì để bức ép sự tự do của cô nữa.
Vẫy vẫy chiếc taxi gần đó, Tô Uyển Ân không trở về nhà ngay, cô tìm tới gian phòng bí mật, ở nơi đó, cô được là chính mình, tiếng đàn giúp đầu óc cô được thư giãn, khiến tâm tình trong cô trở nên tốt hơn.
Chầm chậm bước tới, đặt bàn tay trắng nõn lên phím đàn, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ở chiếc ghế bốn chân trước mặt, cô gảy nhẹ ngón tay, tạo nên một âm điệu bay bổng.
“Ân Ân, trùng hợp thế?”
Đằng sau bờ lưng mảnh khảnh chợt vang lên giọng điệu nam tính âm trầm, tiếng nói đó vừa quen thuộc, vừa ấm áp, khiến cô không thể nào cưỡng lại được liền quay đầu, bờ môi cô bất giác cong lên như vừa cười.
“Bác sĩ Lục, sao anh cũng ở đây?”
Âm sắc của cô khô như cát, lại mềm như nước, giống như hơi ẩm của đêm thu. Trong đáy mắt sáng chói như chứa cả bầu trời sao, vô cùng xán lạn, khiến người đối diện có cảm giác được hồi xuân, quay về ngưỡng cửa tuổi đời tươi đẹp nhất.
Lục Cảnh Viêm bước tới, như cơn gió xuân rười rười thanh mát, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Tô Uyển Ân. “Tôi thường tới đây mỗi khi stress. Còn cô, sao giờ này lại ngồi đây?”
Cô gái trẻ hơi cúi đầu, vài sợi tóc trượt khỏi vành tai, cô cũng không buồn chú ý, để mặc nó buông lỏng, lưa thưa trên gương mặt thanh tú, giống như một vệt nước trượt dài. “Cũng giống như anh thôi!”
Thực sự, ngoài đàn ra cô cũng chẳng biết làm gì để tâm trạng được tốt hơn.
Cô ghét phải quay trở về căn nhà u tối đó, càng không muốn đối diện với người đàn ông ác ma kia, chỉ có cách xa nơi ấy, mới khiến cô được bình tâm hơn một chút.
“Vết thương của cô thế nào rồi?” Ánh mắt Lục Cảnh Viêm loé lên tia xót thương, cúi nhẹ đầu, chăm chăm nhìn cổ tay bị che kín đi bởi tấm áo mỏng manh kia. Là cô đang cố ý che đậy sao?
“Đã khỏi rồi…” Theo bản năng bàn tay còn lại của Tô Uyển Ân chạm nhẹ lên vết thương, kéo cánh áo sát gần xuống mu bàn tay, che đậy hoàn toàn vết cắt ấy, cho dù đã lành, nhưng vết sẹo vẫn còn đó, lại càng đáng sợ hơn trước kia rất nhiều.
Sự hốt hoảng nơi gương mặt kiều diễm kia, khiến Lục Cảnh Viêm không nỡ hỏi tiếp, sợ mình sẽ khơi mào sâu thêm vào vết thương của cô. “Có nhã hứng chơi một bản không?”
“Được thôi!” Lúc này, Tô Uyển Ân mới buông lỏng lớp phòng vệ, làn môi cong lên một độ cong vừa phải, như vừa cười, rồi gật đầu đồng ý.
Trong không gian tĩnh lặng, du dương tiếng đàn véo von, trong trẻo lại thuần khiết, như đưa người ta trở về tuổi mười hai, mười ba, thật mơ mộng và đẹp đẽ.
Điệu nhạc quen thuộc, nhưng đã lâu lắm rồi Tô Uyển Ân không dùng tới, thật không ngờ Lục Cảnh Viêm cũng biết chơi bản này, lại phối với cô rất nhịp nhàng, rất thuần thục, giống như thể họ đã tập tành với nhau từ trước vậy.
Cảm giác quen thuộc len lói trong lòng Tô Uyển Ân, khiến cô rất đỗi tò mò, bác sĩ Lục là ai? Cô đã từng gặp qua hay chưa? Những lần gặp gỡ gần đây thật sự chỉ là tình cờ thôi sao?
Không giống lắm, như thể anh ấy đang cố tình tiếp cận cô vậy.
Mải chìm trong suy nghĩ, bất giác khiến Tô Uyển Ân đánh nhầm một nhịp, cảm hứng cũng vì thế mà tụt dốc, đôi tay cô chợt ngưng lại, trong đáy mắt bình lặng như nước, chợt loé qua tia mất mát.
Rốt cuộc là cô đang nuối tiếc điều gì?
Cứ cảm giác như bản thân đã đánh mất đi điều gì đó rất lâu, rất rất lâu, lâu tới mức khiến tiềm thức cô đã bất giác lãng quên đi.
“Ân Ân, làm sao thế?”
Lục Cảnh Viêm cũng ngừng đệm đàn, đặt cây Cello dựa vào bệ đứng của piano, ánh mắt nghi hoặc anh liếc sang nhìn cô gái phờ phạc bênh cạnh, lòng thoảng qua tia âu lo.
“Bác sĩ Lục, chúng ta đã từng gặp nhau hay chưa? Đã từng cùng nhau đánh đàn lần nào chưa?”
Tô Uyển Ân cảm thấy răng nanh đang đập vào nhau bần bật, giọng nói lạnh hẳn đi, tiếng nói heo hút như chứa cả bầu trời gió lạnh.
Câu hỏi nhất thời khiến Lục Cảnh Viêm đứng hình, liệu có phải cô nhớ ra điều gì rồi không?
Màng mắt anh ta trở nên trong suốt, như tấm kính thuỷ tinh che đậy nơi đôi con ngươi đen tuyền kia, giọng nói có phần nghẹn ngào xen lẫn thấp thỏm. “Đã từng…”
Cô nhẹ cúi đầu xuống, thu cằm, giống như đang tự thu nhỏ mình bên cạnh người đàn ông kia, nét mặt xinh đẹp ẩn duật bao căng thẳng, lại có chút oán hờn, tự trách. Không rõ là do cảm xúc hay bản năng, nhưng cô lại chẳng thể ngăn nổi mảng ưu sầu ấy. “Là khi nào?”
Sương mù len lỏi trong tim, khiến Lục Cảnh Viêm lạc bước, nhìn dáng vẻ thần sầu của cô, làm cho anh ta không cách nào mở miệng ra nói sự thật.
Cho dù có nói, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, nói như thế nào mới khiến cô không bị đả kích. Lần này gặp lại, linh hồn cô đã yếu đuối đi nhiều, không còn là cô bé hay cười đùa giống như trước, mà đã trở nên nhạy cảm và dễ bị xúc động, chưa kể cuộc hôn nhân tưởng là viên mãn của cô, thực chất chỉ là địa ngục, khiến thâm tâm cô rã rời như cái xác khô vô hồn như thế kia.
Anh ta không muốn tạo nên gánh nặng cho cô, nếu như có thể, thì nhất định nhân duyên sẽ cho họ một cơ hội, nếu đã không thể, thì cứ chôn dấu thật kín bí mật ấy đi, chỉ mình anh ta biết, chỉ mình anh ta khổ đau, chỉ mình anh ta tiếc nuối là đủ.
“Thì là lần trước ở quán cà phê đó. Nhanh như thế mà cô đã quên rồi sao?” Lục Cảnh Viêm không cao giọng, giống như tiếng Cello len lỏi vào lòng người.
“Ngoài lần đó ra không có lần nào khác nữa sao?” Ánh mắt rười rượi của Tô Uyển Ân chợt ngước lên, như muốn nhìn thấu vào đôi mắt Lục Cảnh Viêm vậy.
“Không có.” Miệng mỉm cười nhưng lòng buốt đắng, Lục Cảnh Viêm khẽ lắc đầu.
Đáy lòng Tô Uyển Ân dần trút đi gánh nặng, nhưng cũng thoáng qua chút mất mát.
Có những khi cô rất muốn biết sự thật, nhưng lại sợ phải đối diện, đối diện với sự nghiệt ngã và đau lòng, không nỡ chôn vùi mọi thứ ở thời điểm ấy, nhưng cũng không đành lòng đào bới lên.
Sự đời luôn biến hoá khôn lường, cũng giống như thời tiết vậy, có thể hôm nay sẽ nắng, nhưng ai dám chắc ngày mai sẽ không mưa. Vì thế, có những khi con người ta phải học cách chấp nhận để buông bỏ, hoặc là từ bỏ để mọi thứ vĩnh viễn nằm sâu trong tiềm thức sâu thẳm.