“Đều do em tự làm à? Hương vị không tệ!”
Hơn nữa, hình trái tim màu đỏ hiện rõ mồn một kia, anh rất thích!
Không cho Tô Uyển Ân có cơ hội phản kháng, Cảnh Mặc Vũ chộm lấy thìa, cho cơm vào miệng, nhai ngấu nghiến, thi thoảng lại tấm tắc gật đầu khen ngon.
“Này, anh có biết liêm sỉ không thế?” Tô Uyển Ân đỏ mặt, rất muốn đánh bay sự tự tin trong mắt Cảnh Mặc Vũ.
“Liêm sỉ có no bụng được không?” Cảnh Mặc Vũ cố tình hỏi xoáy lại, nói xong lại cúi đầu ăn đáo ăn để. Anh thừa nhận, tài nấu nướng của Tô Uyển Ân phải gọi là đỉnh của chóp, quá xuất sắc, ăn một lần sẽ muốn có lần hai, lần ba.
Có người nói: muốn chinh phục trái tim đàn ông trước hết phải biết cách lấp đầy dạ dày của anh ta.
Mặc dù Tô Uyển Ân chưa từng muốn chinh phục trái tim người đàn ông quỷ quyệt kia, nhưng đã thành công khiến anh ta rung động.
Thoạt qua trong đầu Cảnh Mặc Vũ một tia ghen tỵ, rốt cuộc Lạc Hạo Đình đã tu được phúc phần gì mà có được một cô bạn gái nấu ăn ngon tới thế!
Muốn không ghen tỵ cũng chẳng được!
Cảm nhận thấy được một đôi mắt sắc bén đang hướng tới, Tô Uyển Ân bất giác ngẩng đầu, cô còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông ngồi bên cạnh cô liền ăn ngay một cú đấm thần tốc vào mặt.
Nhưng Cảnh Mặc Vũ nào phải người dễ dàng để người khác đè đầu, ngay sau đó, anh liền vung tay đấm lại, cú đấm rắn rỏi lại săn chắc, phát lên tiếng “bịch” dữ dội.
Lạc Hạo Đình quệt đi vệt máu bên mép miệng, ánh mắt sắc lạnh nhìn trực diện vào đôi mắt xanh lục đáng sợ vạn phần kia, giọng nói hung hăng như hổ dữ gầm lớn trong rừng xanh bạt ngàn. “Tôi đã cảnh cáo anh đừng động tới bạn gái tôi rồi cơ mà.”
“Vậy thì sao?” Cảnh Mặc Vũ nhếch mép môi cười bí ẩn, thẳng tay lau đi vết máu rơm rớm trên vành môi, hành động hết sức dứt khoát, giống như đã quen với việc bị đánh, không có gì đáng sợ cả.
Tô Uyển Ân nóng mặt, cô sợ nếu còn ở lại, hai người họ sẽ tiếp tục đánh nhau, hậu quả cực kì khôn lường.
“Hạo Đình… em không sao! Chúng ta đi thôi!”
Tô Uyển Ân nhàn nhã với Lạc Hạo Đình bao nhiêu, đối với Cảnh Mặc Vũ lại nhạt nhẽo bấy nhiêu!
Trừng mắt nhìn Cảnh Mặc Vũ một cái, tiếp theo đó, Lạc Hạo Đình lại chuyển dời sự chú ý tới hộp cơm trên tay anh ta. Mặc dù, vì trận ẩu đá mà hộp cơm đã trở nên lộn xộn, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra hình trái tim được tạo bằng tương ớt màu đỏ bắt mắt.
Trong lòng loé lên sự tiếc nuối, Lạc Hạo Đình hung hăng hắt lại chất giọng lạnh lẽo như từ âm phủ vọng về. “Hộp cơm đó tao bố thí cho mày, nhưng sẽ không có cơ hội lần thứ hai đâu!”
Nói xong, anh liền dẫn cô rời khỏi sân thượng. Trở về phòng làm việc, cô lập tức tìm hộp y tế giúp anh sơ cứu vết thương trên mặt, khoảng cách rất gần, gần tới mức anh có thể đếm được trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cô đã chớp mắt bao nhiêu lần.
“Anh có còn là trẻ con nữa đâu mà hở cái là đánh nhau thế hả?”
Tô Uyển Ân gằn giọng trách móc, cẩn thận dùng bông tẩm cồn chấm lên vết thương, thi thoảng lại chu môi thổi nhẹ.
“Anh thật sự không yên tâm khi nhìn thấy em ở bên cạnh hắn ta.”
Nhắc tới chuyện ban nãy, trái tim Lạc Hạo Đình lại bị đâm một nhát đau đớn, người đàn ông xảo quyệt như Cảnh Mặc Vũ, nhất định sẽ không từ thủ đoạn khiến cô ngoan ngoãn nghe theo, điều anh sợ không phải là cô thay lòng, mà sợ cô sẽ bị anh ta lợi dụng và chiếm đoạt.
“Anh nghĩ bạn gái mình tầm thường thế sao?”
Tô Uyển Ân đặt bông tăm xuống bàn, hai tay khoanh trước ngực, đá nheo mắt một cái, trên mặt lộ diện sự chắc nịch.
“Không phải, ý anh không phải vậy.” Lạc Hạo Đình khoát tay trên hai vai cô, khom lưng cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh phía đối diện. “Em chính là sinh mệnh thứ hai của anh, nên cho dù khả năng nhỏ nhất, anh cũng tuyệt đối không muốn đưa ra đánh đổi.”
“Ò… em biết rồi, sau này em sẽ tránh xa anh ta.” Cô mỉm cười ôn hoà, nói tiếp: “Nhưng mà… cơm trưa mà em chuẩn bị cho anh đã bị anh ta ăn mất rồi…”
“Không sao. So với bữa trưa, ăn em ngon hơn nhiều…”
Đôi tay anh nắm chặt bả vai thon gầy, bất ngờ xoay người cô lại, đẩy nhẹ cánh lưng mảnh mai dựa lên thành bàn, anh bất ngờ choàng người tới, với lấy điều khiến, nhấn đúp một cái, trong chớp mắt căn phòng tự động khoá chặt, ở ngoài tuyệt đối không thể nào biết được người bên trong đang làm gì.
Làn môi nóng bỏng của Lạc Hạo Đình như thiêu thân lao tới, cuốn chặt lấy cánh hoa anh đào đỏ thắm, điên cuồng mút mát, trong sự bá đạo lại tràn ngập dịu dàng, trong sự say mê có ẩn duật niềm thoả mãn, cứ như thế, nụ hôn ấy không cách gì dừng lại.
Hôn là khơi nguồn của tình yêu!
Hôn là nơi bắt đầu của dục vọng!
Sự cọ nhiệt của thân thể anh, cộng thêm sự hung hăng bá đạo trong nụ hôn của anh, khiến cô không cách nào cưỡng chế nổi hành vi, vô thức chìm sâu trong cái bẫy ngọt ngào do chính anh giăng lên.
Người anh bỗng chốc nóng ran, tay bắt đầu truy tìm những điểm G trên cơ thể cô, chầm chậm qua rốn đi lên bụng, rồi dừng lại hẳn nơi hõm đồi nhấp nhô, thẳng tay tuột rơi tà áo ngực ôm sát cơ thể cô, những ngón tay tinh quái thình lình trèo lên đỉnh đồi, mân mê núm hoa đỏ hồng tinh xảo.
Tay còn lại dời hướng đi xuống, lướt tới cặp chân thon dài, chầm chậm dừng lại nơi “ngã ba ẩm ướt” trêu đùa.
Cảm nhận thấy cơ thể cô run lên, anh lập tức tuột chiếc quần chíp hồng cánh sen xuống, cơ hồ thoả sức vui chơi trước cửa “hang động thần bí”.
“Ứ…” Tô Uyển Ân vừa mở miệng liền cất lên tiếng vang, nhất thời khiến cô kinh hồn, mặt phớt lên tia hồng kéo tới mang tai. “Cẩn thận… bé con…”
“Anh sẽ nhẹ nhàng nhất định là không chạm tới bé con đâu!”
Dừng lại một nhoáng, kế tiếp đó, anh liền nhào tới hôn hít trên cằm cổ, xuống hõm ngực nhấp nhô hai quả đồi căng mọng, thè lưỡi liếm láp trên nhũ hoa tròn trịa tinh xảo.
Bất thình lình anh xoay người ngồi xuống ghế, kéo người cô xoay một góc chín mươi độ, thuận thế đẩy mông cô sà trên đùi anh, hai tay nhẹ nhàng banh cặp dò thon dài giãn rộng, nhanh như chớp một vật thể cứng cáp lập tức xâm nhập vào người cô, oằn tù tì hoạt động.