Trương Thu Phong lườm cô một cái, hung hăng đoạt hơn phân nửa xấp tài liệu khỏi tay Tô Uyển Ân, chia sẻ với Bạch Khởi và Lăng Tư Dực, mỗi người một phần, để đảm bảo công việc kịp tiến độ, mà nhân viên cũng được tan ca đúng giờ.
Nghiêm nghị lại khảng khái, Trương Thu Phong chắc nịch nhìn Tô Uyển Ân, như muốn tuyên cáo, cái nhìn quỷ mị lại tràn đầy nội lực, mang tới mức sát thương lớn vô cùng. “Mọi người cùng làm đi, kẻo có người lại đi mách lẻo với đối tác thì không hay. Không biết ai mới là sếp nữa.”
Vùi đầu trong đống công việc chất cao như núi, Tô Uyển Ân chẳng còn tâm trạng để quan tâm tới những thứ khác, bất chợt giữa khoảng không tĩnh mịch, một tiếng sấm vang lên như pháo nổ, khiến cô thoáng giật mình.
Theo bản năng phản xạ, cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính, thở dài một hơi nặng nề, trời lại sắp mưa rồi. Bầu trời u ám xám xịt, chân mây màu trắng đục liên tục chuyển động và đổi sắc, ánh sáng phủ bạc mênh mông. Tất cả đều nhuốm màu ưu phiền, giống như tâm tình cô hiện tại.
Chẳng biết từ bao giờ cô cực kì ghét mưa.
Có người bảo mưa rất tốt cho tâm trạng, có thể che giấu đi những giọt nước mắt thương đau.
Nhưng như thế thì sao, chẳng có cơn mưa nào kéo dài mãi mãi, che giấu cũng chỉ là tạm thời, càng muốn trốn tránh càng nhuốm đầy bi thương. Có đôi lúc cần học cách chấp nhận, nghiêng mình nghênh chiến đối diện với tất cả, đau tới mức tột cùng, vượt qua giới hạn vốn có, lúc đó tự khắc nỗi đau sẽ dung hoà, con người cũng tự nhiên hết cảm thấy đau đớn.
“Nghĩ gì thế cô gái?” Lăng Tư Dực cũng vừa hoàn thành xong công việc, mệt mỏi vươn vai trút bỏ gánh nặng, liếc thấy sắc thái trầm ưu của cô, bèn nán lại hỏi han.
Phòng làm việc của bọn họ chỉ có hai cô gái, một là sếp Trương uy nghiêm rắn rỏi, khí chất đầy mình, hai là trợ lý Tô mềm mại như nhành đào tơ, đương nhiên, đàn ông sẽ muốn nâng niu và bảo vệ những cô gái yếu thế hơn mình, như thế rất dễ tạo cảm giác đồng cảm.
“Không có gì, chỉ là trời lại sắp mưa rồi…” Cong khoé môi cười nhạt, đôi mắt cô loé lên tia không vui, thậm chí là có chút chán ghét.
“Cô… không thích trời mưa sao?” Lăng Tư Dực nhíu chặt mày, ánh mắt nghi hoặc chăm chăm nhìn Tô Uyển Ân, nhẫn nại đợi câu trả lời.
“Cũng không hẳn. Chỉ là tôi quên mang ô thôi! Tôi đang nghĩ có khi nào lát nữa sẽ phải dầm mưa về nhà không?” Lời nói bị thái độ phản bội, ánh mắt cô nói cho mọi người biết, sự thật không phải như thế.
Lăng Tư Dực nhanh chóng thò tay xuống hộc bàn, nắm chặt lấy chiếc ô của mình, trong đầu nảy sinh ý định trượng nghĩa của một đấng nam nhân, anh muốn nhường ô cho cô, vào thời khắc then chốt, cánh cửa phòng đột ngột mở toang, mang theo một chút hơi lạnh tới, Châu Triệt vội vàng đi vào, đánh bay hoàn toàn ý định của anh.
“Cô Tô, ô của cô.” Châu Triệt cười cười, chậm rãi đặt cây ô đen nhám xuống trước mặt Tô Uyển Ân, xong việc, liền quay lưng đi mất hút, không cho cô cơ hội phản kháng hay chối từ.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa tầm tã, những hạt mưa đều đều rơi giữa khoảng không trắng xoá.
Tan làm, Tô Uyển Ân thu dọn một số đồ đạc cho vào túi riêng, chầm chậm đứng lên, ánh mắt trăn trở nhìn chăm chăm cây ô mà Châu Triệt mang tới, lòng chợt sáng lên tia ấm áp. Cô hiểu rõ người muốn mang ô cho mình là ai, chỉ là không dám thừa nhận, cũng chẳng muốn nói ra.
Điều đó khiến không ít người nghi hoặc về mối quan hệ mập mờ giữa cô và Châu Triệt.
Thang máy mở cửa, bóng lưng một người đàn ông lớn đập vào mắt cô, anh quay ngược với ánh sáng, khiến thân ảnh trở nên mơ hồ. Tay anh cầm ô, ánh mắt hướng ra bầu trời mưa xối xả, dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ.
Chẳng hiểu sao giây phút ấy cô không thể nào bước nổi, hai chân cô như cột đình, cứ bất động một chỗ, sương mù choàng ngợp trong mắt cô, biến mọi suy nghĩ của cô dần mụ mị, không tự chủ được ý thức, cô đơn phương nhìn về phía anh không chớp.
Giây phút anh lặng thinh, không nói, không cười, không cau mặt, thật hiếm hoi!
Thời điểm này khiến người ta trào lên cảm giác yên tâm.
Đứng ở phía sau bờ lưng săn chắc, cánh vai rộng ấy, cảm giác như không có bão tố phong ba nào có thể lọt qua. Chỉ là, người có khao khát cao xa như thế, phải là người có tâm lý vững vàng, có thể cứng rắn đứng đối diện với sự quỷ quyệt của anh.
Bất thình lình có một bóng hồng xuất hiện bên cạnh Lạc Hạo Đình, cắt đứt đi tâm tư trong lòng Tô Uyển Ân, cô khẽ nhếch môi cười tự giễu, nhiều phụ nữ ở bên anh như thế, đâu tới lượt cô.
“Hạo Đình, tôi quên mang ô, có thể cho tôi đi nhờ không?” Trương Thu Phong khí chất bất phàm, khi cười lại trở nên sắc sảo, hẳn là khiến không ít gã đàn ông mê say, nhưng đối với Lạc Hạo Đình, chiêu trò ấy chỉ giống như ong tản bướm bay, tuyệt đối không lọt vào mắt anh.
Đang lúc định khước từ, đột nhiên bên tai anh văng vẳng lại tiếng bước chân quen thuộc, tốc độ rất nhanh, như muốn trốn chạy. Đôi mắt sếch của anh liếc nhìn ngang, cái nhìn chứa đầy mưu kế, một giây sau, anh liền đặt chiếc ô vào tay Trương Thu Phong, cô ta chưa kịp vui mừng, anh đã lao ngay vào ô Tô Uyển Ân, khi cô có ý định phản kháng, anh liền vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
“Trời lạnh lắm! Nếu dầm mưa chắc chắn sẽ cảm, vì thế em có thể độ lượng một lần không?”
Thanh âm mang vài phần quỷ quyệt, trong mắt anh thoáng qua tia van nài, gương mặt tuấn mỹ lại quảng đại, khiến người ta không nỡ lòng chối bỏ.
“Buông ra… Anh có thể đi cùng nhưng tuyệt đối không được động chạm đến người tôi.”
Chân mày Tô Uyển Ân ngăn thành một ngọn núi nhỏ, cô đáp lại anh bằng ánh mắt kiên định, lời nói dứt khoát không chút ý niệm mập mờ.
“Được…”
Lạc Hạo Đình buông xoã cánh tay rơi tự do xuống, có đôi khi, bình yên đi bên cạnh người ấy đã là một loại hạnh phúc.
Nếu như tâm tư Lạc Hạo Đình là hồng phấn bong bóng, thì Trương Thu Phong bên này lại là mây đen mịt mù, gió giật mưa rào.
Trương Thu Phong không hề vui, đôi mắt cô ta giãn nở, lửa hận trong lòng hừng hực bốc cháy, cô ta không thể thua, tuyệt đối không thể.
Xét về nhan sắc, tài năng hay gia cảnh, Trương Thu Phong hoàn toàn vượt xa Tô Uyển Ân, vậy tại sao? Tại sao anh chỉ để tâm tới cô, mà không nhìn thấy cô ta bên cạnh?
Vốn là một người có tiêu chuẩn khắt khe, Trương Thu Phong không dễ gì mới chịu mở lòng, vậy mà, trái tim người đàn ông cô ta cảm mến lại bị cấp dưới đoạt đi, làm sao mà cô ta can tâm?