Tuy nhiên, ánh mắt anh chỉ chăm chăm nhìn về hướng sân khấu chính, trong đáy mắt vực sâu ẩn duật một tia mất mát, lại có phần bi thương, tròng mắt tiết ra một màng bọc thuỷ tinh trong suốt, loè nhoè nước mắt muốn rơi.
Thời gian ngưng đọng tại thời điểm ấy, trái tim anh thổn thức như có luồng băng lạnh lẽo đông cứng lại.
Trên sân khấu rực rỡ, cô gái ấy cũng đang hướng mắt về phía anh, tầm mắt âm trầm như mặt hồ phẳng lặng, ánh mắt thoạt qua tia rung động xen lẫn sự xót xa.
Tại sao Lạc Hạo Đình cũng ở đây?
Nếu biết anh tới thì cô sẽ không xuất hiện.
Hiện tại cô không muốn gặp anh, chỉ hi vọng sẽ không bao giờ phải gặp lại.
Cô không giấu nổi sự bối rối, mở to mắt, ngoảnh mặt tránh né đi cái nhìn quỷ dị của người đàn ông đó. Tuy nhiên, Lạc Hạo Đình vẫn không hề dời mắt, cứ chăm chăm nhìn Tô Uyển Ân, giống như khao khát có được, nhưng lại tiếc nuối vì đã đánh mất đi. Giờ đây, khi thấy cô sánh vai cùng người khác lòng anh như có hàng ngàn cây kim bén nhọn đang châm chích, vô cùng khó chịu.
Thấy vậy, Lục Cảnh Viên bèn nắm lấy tay Tô Uyển Ân, kéo cô tiến lại trước cây đàn piano, thuận thế đẩy cô ngồi xuống, khom lưng cúi đầu, thì thầm bên máng tai cô. “Đừng để tâm tới bất kì ai cả. Đêm nay em hãy là chính mình, một nghệ sĩ piano thực sự.”
Tô Uyển Ân hít thật sâu, như muốn gạt bỏ đi tạp niệm trong lòng, dưới ánh đèn đôi mắt cô trở nên lấp lánh, hẹp dài, lại thâm thuý, khi nhìn thẳng thì tối đen trầm tĩnh, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc. Nhưng nếu nhìn từ trên cao xuống, đôi mắt ấy lấp lánh dập dềnh như sóng nước, khiến người đối diện phải hoảng hốt bối rối.
Người phụ nữ tinh khiết như ngọc, đẹp tựa như hoa, những ngón tay tăm tắm mềm mại lướt trên phím đàn, giống như đang muốn tìm nguồn cảm hứng.
Lục Cảnh Viêm cười nhẹ, khẽ lùi về sau, nâng cây đàn Cello lên, đặt trên bả vai săn chắc, kéo tới kìm kẹp giữa cổ cằm, một tay giữ chắc tư thế, tay còn lại kéo phím đàn.
Họ toả sáng giống như người nghệ sĩ thực thụ, kết hợp ăn ý đến từng nốt nhạc nhỏ nhất, tạo nên một âm điệu trầm bổng phảng phất trong hội trường rực nóng.
Đó là giai điệu “My heart will go on” nổi tiếng, lúc trầm không lắng, lúc cao không bay, như luồng gió ấm áp thổi vào lòng người nghe đàn.
Giữa bầu không khí chill bay bổng, có hai con người đứng cách nhau một khoảng không lớn lắm, cứ trầm mặc nhìn lên sân khấu, thi thoảng lại dốc ly rượu cay lên uống cạn, trong đáy mắt ẩn duật thù hận, ẩn dụ đắng cay, thống hận.
Vô tình Giang Thi Tình ngoảnh mặt lại bắt gặp ánh mắt rực lửa của Lạc Hạo Đình, mép môi cô ta chợt nhếch lên một độ cong vừa phải, cô ta đủ thông minh để nhận ra là anh rất vừa ý với Tô Uyển Ân, hơn nữa khát khao muốn có được hiện lên trong mắt anh rất mãnh liệt.
“Xin chào…” Giang Thi Tình yểu điệu bước tới, vòng qua chiếc bàn tròn, đứng lại phía đối diện với Lạc Hạo Đình. Tuy nhiên anh hiển nhiên không quan tâm tới sự tồn tại của cô ta, bởi vì tâm tình anh đang đặt ở một nơi khác.
“Anh là chủ tịch Lạc Thị- Lạc Hạo Đình sao? Rất vui được gặp anh, tôi là Giang Thi Tình, con gái trưởng khoa bệnh viện quốc tế.” Cánh tay cô ta chìa ra đã được một lúc lâu, nhưng người đàn ông vẫn không có phản ứng gì, không thể kiên nhẫn thêm được nữa, cô ta bèn vào thẳng vấn đề. “Anh muốn cô gái ấy, tôi có thể giúp anh có được.”
Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, đương nhiên Lạc Hạo Đình cũng chẳng có hứng thú một chút nào với hai chữ “miễn phí” ấy, anh thừa hiểu, người phụ nữ kia tâm cơ, muốn dùng anh để đạt được thứ mà cô ta muốn.
Nếu vậy thì cô ta nhầm rồi… Cô ta nghĩ mình là ai mà muốn đấu trí với người chinh chiến trên thương trường bao năm giống như anh. Bất luận là giao dịch thương mại, hay phi vụ làm ăn bạc ttỷ, kể cả người phụ nữ của anh, anh sẽ tự mình dành lấy, không cần ai can dự vào. Anh tuyệt nhiên căm ghét những kẻ thích lo chuyện bao đồng, lại không biết chừng mực.
“Tốt nhất cô đừng nên động vào cô ấy, nếu không cô sẽ phải hối hận.”
Giọng nói của Lạc Hạo Đình không cao, nhưng từng chữ, từng chữ nặng ngàn cân đè lên ngực Giang Thi Tình. Ánh mắt anh lạnh như băng, chỉ một cái liếc qua cũng đủ khiến cô ta rét mướt, mà run lên cầm cập.
Nói xong lời, Lạc Hạo Đình âm lãnh đặt ly rượu rỗng xuống bàn, rồi rời đi, sự lạnh nhạt ấy của anh, khiến lòng Giang Thi Tình trồi lên cục tức, chưa có một ai lại thẳng thắn từ chối cô ta như thế.
Giữa tràng pháo tay cổ vũ, ánh mắt Giang Thi Tình trở nên thâm thuý, dưới ánh đèn mờ nhạt ẩn duật một tia tà ác, bàn tay cô ta bóp chặt lấy đáy ly thuỷ tinh, trong đầu len lói bao nhiêu suy tính cao thâm.
Gân xanh hiện lên trên gương mặt trắng như tuyết, đôi mắt sâu thẳm của cô ta hướng lên sân khấu, giống như muốn bóp nát nụ cười rạng rỡ của Tô Uyển Ân, đập tan đi sự tự tin mà cô đang có.
Bên góc khán phòng, Lạc Hạo Đình đứng chờ sẵn ở đó rất lâu, chờ tới khi Tô Uyển Ân rời sân khấu. Vào lúc anh định nói gì đó, thì Lục Cảnh Viêm như cơn gió bước tới, nắm lấy tay cô kéo đi, hiển nhiên không chừa cho anh có cơ hội tiếp cận.
“Ân Ân, ở đây không còn việc của chúng ta nữa, đi thôi!” Lục Cảnh Viêm cất lời, giọng nói sâu lắng như tiếng đàn vọng lại, ngọt ngào như bơ sữa chảy vào tim Tô Uyển Ân, khiến lòng cô tan chảy.
“Được…” Tô Uyển Ân ngước đôi mắt lấp lánh nhìn lên, vô tình được sự dịu dàng trong đôi con người của Lục Cảnh Viêm sưởi ấm, xua tan đi cái lạnh toả ra từ người Lạc Hạo Đình.
Cô vẫn như thế, cao lãnh bước qua anh, không đoái hoài, không để tâm, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh, giống như muốn chạy trốn khỏi anh, cũng giống như không dám đối diện với anh.
Đôi chân anh theo vô thức bước theo sau bóng lưng cô, trong lòng như bị ai đó cưa thành nhiều mảnh vụn, đau đớn khôn nguôi. Trong đáy mắt đen kịt, anh chỉ nhìn thấy được ánh sáng toả ra từ người cô, ánh sáng ấy đang mỗi lúc một rời xa anh, xa thật xa.
Vốn dĩ, anh chẳng thích tiệc tùng, nhất là những bữa tiệc chẳng liên quan tới kinh doanh thương mại giống như này, nhưng khi nghe Châu Giản Trạch thông báo là Tô Uyển Ân cũng xuất hiện ở bữa tiệc, anh liền không do dự mà tới, kết quả vẫn được ăn đủ bơ nhạt.
Cười khổ trong lòng, Lạc Hạo Đình khẽ buông tiếng thở dài đằng đẵng.
Một luồng hơi ấm thổi qua, Châu Giản Trạch tới từ khi nào, anh không hề hay biết, chỉ vô tình cảm nhận được cái vỗ vỗ vai an ủi. “Đừng buồn, thời gian còn dài mà.”
Tận sâu trong khoé mắt Châu Giản Trạch bị rạch một vết thương, đau đớn nhìn về phía đôi nam nữ đang dần đi về phía cửa lớn khách sạn, tim thình thịch một tiếng giống như bạo loạn. Anh ta biết rõ, là thứ cảm giác ấy chỉ có thể giấu kín trong lòng, vĩnh viễn không bao giờ được tiết ra, nhưng anh ta cũng không có cách gì kiềm chế được.