Phố sá trở nên vắng lặng, các hàng quán đều đã đóng kín cửa, chỉ lưa thưa những hộp đêm hay mấy quán ăn khuya vẫn còn thức.
Đêm, thành phố ánh sáng muôn màu, người qua lại như nước chảy.
Lạc Hạo Đình lặng lẽ quay mắt nhìn sang, nhận thấy Tô Uyển Ân đã mệt mỏi mà thiếp đi, bèn âm thầm lấy áo vest đắp lên người cô, ánh mắt anh ẩn duật bao nhiêu ấm áp và thâm tình.
Xe đã dừng lại hẳn ở trước toà chung cư nơi cô ở, nhưng anh lại không nỡ đánh thức cô, cứ lặng thinh ngồi bên cạnh, mê say ngắm nhìn người phụ nữ thanh tao ấy.
Đôi bờ mi dài cong vút đang nằm im lìm thẳng tắp, sống mũi nhấp nhô tựa như ngọn đồi cao ngất mơ hồ chìm trong màn sương ảo mộng, làn môi hoa đào tươi mới như miếng bánh thơm ngon, khiến người ta khao khát muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào ấy.
Cô lúc ngủ thanh thuần như hoa lan trên núi, lúc nhiệt tình lại như đoá anh túc trên cao nguyên, một mặt thiên sứ, một mặt yêu tinh, cô gái như vậy là ước mơ tha thiết của phần lớn đàn ông.
Đương nhiên anh cũng không ngoại lệ, mỗi khi đứng trước mặt cô, anh hoàn toàn không có bản năng dùng lý trí, tất cả mọi suy nghĩ trong anh đều tiêu biến, chỉ còn đọng lại khát khao muốn chiếm hữu cô làm của riêng, không để ai có khả năng lại gần viên ngọc sáng ấy.
Không tự chủ được cảm xúc, bàn tay anh chầm chậm nâng lên trong không trung, ngón tay cái làm trung tâm, nhẹ nhàng vuốt ve một đường thẳng trên cánh mũi cô, tản dần xuống cằm cổ, rồi tới hai gò má nõn nà như da em bé, cuối cùng ngưng đọng lại nơi làn mi mềm mại.
Bất giác trên bờ môi anh cong lên nụ cười rực rỡ, đôi mắt anh loé lên tia sáng, trong lòng truyền tới cảm giác ấm áp. Giá như thời gian có thể ngưng đọng lại tại khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
Cơn gió lướt qua, Tô Uyển Ân giật mình thức giấc, đôi mắt cô đột nhiên mở to, mơ hồ nhìn gương mặt tuấn mỹ phía đối diện, thật thật giả giả khiến thần thức cô trở nên mụ mị. Cô ngẩn người ra, vô hồn nhìn sâu vào trong đáy mắt quảng đại của anh, tại sao lại ngập tràn nhu tình như thế? Tất cả khiến cô cứ ngỡ là mình đang nằm mơ.
Nhưng hơi thở nam tính đang xâm nhập lên da mặt lạnh tanh của cô lại hết mức chân thật. Sương mù trong đôi mắt cô dần tan ra, ánh mắt cũng trở nên kiên định. Cô bối rối ngoảnh mặt đi, trong một khoảng thời gian ngắn, cô đã nhanh chóng lấy lại được dáng vẻ điềm tĩnh và thờ ơ như thường lệ.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất. Sao anh không đánh thức tôi dậy?”
Thanh âm trầm thấp mang vài phần dứt khoát, khoé miệng nhếch lên nụ cười không vui, đôi mắt tăm tối khiến người khác không thể nào đọc được suy nghĩ trong đầu cô.
“Là anh không nỡ đánh thức em.”
Mí mặt Lạc Hạo Đình cụp sâu xuống, giống như muốn che đi nét đượm buồn trong ánh mắt, giọng anh nghe đắng buốt.
“Là vậy sao… Cảm ơn…”
Tô Uyển Ân khách sáo nở nụ cười trống rỗng, một giây kế tiếp, cô liền mở cửa xuống xe, đóng cửa lại, động tác làm liền một mạch.
Bám chặt lấy dây đeo túi xách, từ tâm truyền tới tia khổ sở, lòng cô rối như tơ vò, trong thần thức cô không ngừng phân tranh, một bên là sự tà ma hung ác của anh, một bên là cái nhìn thiện lương lại dịu dàng, biến thần thức cô dần chìm trong cơn mụ mị, giống như ảo ảnh trên sa mạc hoang vắng.
Một luồng hơi lạnh lẽo truyền tới từ phía sau lưng cô, càng lúc càng áp sát, vòng tay chắc nịch xuyên qua eo, ôm chầm lấy cô, kéo cả người cô dựa sâu vào lồng ngực săn chắc, hơi thở nóng ran của anh phà phà bên vành tai đỏ ửng, thân ảnh cô đột nhiên ngẩn ra.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn cao áp, hai gương mặt sát sàn sạt đắm đuối nhìn nhau, qua màn sương mờ màu tím nhạt, tâm tình sâu lắng cảm nhận cái nóng bức giữa nhiệt độ mùa đông.
Ánh mắt sáng rực như sao đêm của cô khiến đầu óc anh hiện lên tia tà mị, cái nhìn của anh sâu xa, mang theo ý niệm khoá chặt thân ảnh mảnh mai của cô lại, đôi con ngươi sắc như chim ưng chợt loé lên ánh sáng, cô chính là báu vật! Nhìn cô gái thanh thuần ngày càng có mị lực! Khó trách lại có nhiều người đàn ông muốn có cô đến như thế!
Một người cao ngạo lại tràn đầy tự tin như Lạc Hạo Đình, khi đứng trước mặt cô gái này lại trở nên bất an và thiếu đi sự điềm tĩnh.
Thân thể anh, trái tim anh, ánh mắt anh, tất cả đều bị bó chặt tại một điểm, mà cô chính là trung tâm.
Cô càng muốn đẩy anh ra xa, anh càng ham muốn có được.
Cô càng bơ phờ lạnh nhạt, anh càng muốn lại gần.
Thân ảnh cao lớn dồn nén lên trên cơ thể mảnh mai, anh ép cằm xuống bả vai mảnh khảnh của cô, sắc mặt chợt phớt hồng rồi tái đi, trong lòng một nỗi sợ vô hình tràn ngập, ánh mắt anh run rẩy như mèo con bị thương, trái tim thình thịch thịch từng đợt sóng vỗ.
“Ân Ân, chúng ta có thể quay về như trước có được không? Hãy quên đi quãng thời gian khổ đau trước đây, cùng anh bắt đầu lại, anh thật sự không thể rời xa em, anh cần em, rất cần em.”
Tô Uyển Ân cố hết sức bứt đôi tay săn chắc ra khỏi người mình, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô, nào có thể so bì với sức mạnh khổng lồ của đấng nam nhi cuồng bạo vì yêu. Đến sau cuối, cô đành bất lực buông xoã hai tay, thả lỏng toàn thân, ánh mắt bi đát ngẩng lên nhìn ngọn đèn lờ mờ bên đường, cố kìm nước mắt rơi xuống.
“Có những thứ đã ăn sâu trong tiềm thức, không phải nói quên là sẽ quên, hi vọng từ nay về sau anh đừng làm như này nữa, chỉ khiến cả hai thêm khó xử hơn thôi! Anh đã bao giờ thấy chiếc ly nào vỡ có thể lành lại như lúc ban đầu chưa? Đừng cố tạo cho mình thêm hi vọng, không có kết quả gì đâu!”
Khoé môi hơi nhếch giống một nụ cười, nụ cười buốt đắng, giọng cô lạnh đến mức sắp đóng băng người anh lại, ngoài mặt cố tỏ ra bình thản, nhưng sâu trong lòng là cả bầu trời phong ba.
“Anh đã thử học cách quên em, không làm phiền em, nhưng anh thật sự không làm được. Chẳng lẽ em không thể cho chúng ta một cơ hội nữa sao? Em thật sự đã hết yêu anh rồi sao?”
Lời nói của anh khiến thân thể cô hơi khựng lại, cô đã hết yêu anh chưa? Có lẽ chưa, tình yêu mà, đâu phải giống như một đồ vật, có thể dễ dàng nâng lên rồi đặt xuống. Chỉ là cô đã hoàn toàn hết hi vọng cho thứ tình cảm mục nát trao nhầm người này rồi.
Tô Uyển Ân cười chua xót: “Những thứ đó đều không còn quan trọng nữa. Bây giờ, giữa anh và tôi chỉ là quan hệ đối tác, mong anh chú ý một chút, đừng để người khác phải hiểu lầm.”
Lồng ngực Lạc Hạo Đình căng cứng, trái tim anh vừa bị đâm một nhát đau đớn, đôi tay anh dần mềm nhũn, không cách gì bó buộc cô ở lại, thái độ dứt khoát lại tuyệt tình của cô, chẳng khác gì một con rắn độc hung hănh cắn anh một miếng chí mạng, khiến người anh âm hồn bất tán.
Khoé mắt cay cay, Tô Uyển Ân khẽ nhắm hai bờ mi lại, dứt khoát kéo cánh tay anh ra khỏi người, âm lãnh rời đi. Cô bước vội vào thang máy, không dám ngoái đầu, cũng chẳng dám thở mạnh, tất cả mọi sự hỗn độn đều đua nhau dồn nén trong lòng cô.