Nhành cây liễu rũ nghiêng nghiêng về phía mặt suối, tán lá lưa thưa xanh lục phe phất nhè nhẹ theo làn gió dịu êm. Cạnh bên có đặt một chiếc bàn trúc tinh xảo, trên mặt bàn, có để sẵn khăn và đồ tắm đôi nam nữ.
Lạc Hạo Đình khom lưng cúi đầu, lấy bộ đồ nữ đưa vào tay cô, còn mình nhận lấy bộ còn lại. “Em có muốn thay chung không?”
“Không…” Câu hỏi khiến Tô Uyển Ân bối rối, sắc mặt đỏ ửng như trái mận đào, ánh mắt vội vàng dịch chuyển đi nơi khác, như muốn thoát khỏi tầm nhìn của anh.
“Ngại sao? Cũng đâu phải là em chưa từng nhìn thấy cơ thể anh…” Thanh âm trầm thấp, tựa hồ không bén nhọn như thường ngày, nhưng lại lộ ra sự lười biếng, giống như anh đang muốn hưởng thụ hết mọi khoảnh khắc tại thời điểm này.
Anh chăm chăm nhìn cô, chiêm ngưỡng vẻ bối rối và giật mình trân trối của cô, làn môi cong lên nụ cười thoả mãn. Đây mới đích thực là Tô Uyển Ân, luôn sợ hãi trước sự dịu dàng của anh, lại còn ngây thơ tới độ khiến người ta không nỡ châm chọc thêm nữa.
Kỳ thực giây phút này Tô Uyển Ân hết sức bối rối, Lạc Hạo Đình làm vậy là sao? Anh ở thời điểm ấy, như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy.
Còn chính bản thân cô, rõ ràng trước khi đi còn mạnh miệng nói là không muốn liên quan tới anh nữa, vậy mà khi tới đây, lại bị sự nhu tình của anh tẩy trắng lí trí, khiến trái tim một lần nữa lại trỗi dậy mãnh liệt.
Cô rất muốn nhanh chóng rút ra, nhưng, đáng tiếc đạo hạnh của cô lại quá nông, không cách gì cưỡng lại sự dịu dàng và nhu tình ấy.
“Anh cho em mười giây để thay đồ, nếu như vẫn không xong thì anh đành phải giúp em.” Hơi thở nam tính phà phà sát gáy cô, như chứa uy lực phi thường, nhất thời khiến cô ngẩn ra, nhưng một giây kế tiếp, khi nghe anh bắt đầu đếm, cô liền tức tốc chạy tới nép sau bình phong, cuống quýt thay y phục. “Một, hai, ba,…”
Cho tới tiếng đếm thứ chín, cô đã kịp có mặt ở ngay phía sau anh, từ vị trí đó, cô đưa mắt nhìn dáng vẻ người đàn ông đang ngâm mình thư giãn trong hồ nước nóng lộ thiên. Bả vai săn rộng, da thịt bền chắc, nước da màu đồng càng thêm lấp lánh khi đặt mình dưới ánh nắng mặt trời ban mai.
Đáng lẽ ra, với dáng hình đó anh sẽ mang lại cảm giác an toàn cho bất kì người phụ nữ nào, nếu như chưa từng trải qua vô số chuyện, thì có lẽ cô cũng tin là như thế, người đàn ông của cô sẽ là bến đỗ cuối cùng. Chỉ đáng tiếc, tất cả từ đầu đã là một trò chơi, khi trò chơi kết thúc, mọi thứ lại trở về như thường nhật.
“Em xong rồi à…” Anh cất lời, giọng nói không trầm, không ngân, âm lượng vừa phải, đủ để cô nghe thấy.
“Ừ…” Tô Uyển Ân nhàn nhạt đáp, nắm nhẹ lòng bàn tay, cô cảm thấy chỗ này có chút bức bức, hít thở không thông.
Chờ mãi vẫn không thấy Tô Uyển Ân có động tác gì, Lạc Hạo Đình khẽ cau mày, thoáng qua tia không kiên nhẫn, thời gian một ngày nhanh như cái chớp mắt, nếu anh còn không biết tận dụng thì sẽ không còn lại bao nhiêu.
Thân hình cao lớn đột nhiên đứng dậy, rào một tiếng, kế tiếp đó liền vang lên tiếng hét thất thanh.
“Á…” Tô Uyển Ân như bay lao xuống hồ, toàn thân chìm ngập trong sóng nước, một giây sau, toàn thân mềm nhũn, cảm giác như sắp ngộp thở, thì một luồng sáng vụt qua, cô thành công ngoi đầu lên mặt nước.
“Đừng sợ! Có anh đây, sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu! Em đừng xem nước là kẻ thù, mà hãy tưởng tượng rằng bản thân đang ở tiên cảnh, cứ thản nhiên mà đối diện với nó, hoặc có thể hồi tưởng về một kí ức đẹp nào đó có liên quan tới nước cũng được.”
Lạc Hạo Đình vòng tay ôm cô vào lòng, ngước mắt nhìn người phụ nữ đang không ngừng run rẩy trong lồng ngực, lòng chợt thoáng qua tia xót xa. Có phải anh đã quá vội vàng, mới khiến cô sợ hãi tới như thế?
Khẽ nhắm mắt lại, Tô Uyển Ân hồi tưởng về tháng ngày còn thơ bé, lúc đó cô giống như chủ tử biển xanh, uy mãnh biết bao nhiêu. Dần dần miền kí ức đưa cô về khoảnh khắc năm tuổi mười tám, khi ấy, cô đã không tiếc thân mình mà nhảy xuống nước cứu một chàng trai, thâm tâm cô liên tục đọc thần chú “cô biết bơi, bơi rất giỏi”, dần dần tinh thần cô cũng được thanh tỉnh, thoát tục bản thân ra khỏi miền sợ hãi.
Nhẹ nhàng vén màn mắt, đôi mắt cô như vì sao rực sáng, chứa đựng cả bầu trời quảng đại, thân thể dần dần trở về nhiệt độ bình thường, những cơn rét run đều tiêu biến.
Theo phản xạ tự nhiên, cô phá vỡ đi xiềng xích trên người, thoát thân ra khỏi lồng ngực anh, luống cuống nép mình vào một góc, trên gương mặt thuần khiết, thoáng qua vệt hồng kéo tới chấm tai. Màu hồng phấn thanh thuần, tựa hồ cô như đoá hoa Đỗ Quyên vào thời điểm nhuận sắc nhất, không quá lộng lẫy kiêu sa, nhưng lại cực kì thu hút.
Lắc lắc đầu, Tô Uyển Ân muốn mình tỉnh táo, kéo giãn khoảng cách giữa anh và cô. “Cảm ơn…”
“Giữa chúng ta không cần nói hai từ này.” Lạc Hạo Đình khẽ nhíu mày, trong đáy mắt thoáng qua tia ác ý, nhưng cũng ẩn duật chút thiện ý.
“Nhưng tương lai không xa sẽ không còn là chúng ta nữa…” Tô Uyển Ân hơi cúi mặt, có lẽ là cô đang cố che giấu đi sự bối rối.
Lạc Hạo Đình nhẹ vuốt ve bên gò má êm hồng của Tô Uyển Ân, mép môi vẽ lên đường con rực rỡ. “Chuyện tương lai cứ để tương lai rồi nói, còn chuyện hôm nay em đã hứa với anh thì nhất định phải hoàn thành.”
“Được…” Tô Uyển Ân nhìn thẳng vào mắt Lạc Hạo Đình, đầu theo bản năng gật gật lia lịa.
“Rất tốt…” Lạc Hạo Đình nhớm người, kéo cô ôm vào ngực, sự chớp nhoáng ấy khiến cô giật mình, theo bản năng, cô ra sức cựa quậy. “Yên nào, đây là việc đầu tiên mà vợ yêu nên làm.”
Đột nhiên cô ngừng phản kháng, như mèo con ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, khoảnh khắc đó khiến anh ngẩn ra, vô thức trầm mê trong sự ngọt ngào ấy.
Lần này là anh, chính bản thân anh bị mê muội trong trò chơi của chính mình.
Người càng lún sâu, sẽ càng đau khổ.
Nhưng anh mặc kệ, cứ hưởng thụ trước, rồi hậu quả lĩnh sau, anh vòng tay ôm lấy cô chặt hơn, đôi mắt thâm thuý ánh lên một vầng sắc màu rực rỡ.
Đôi mắt đẹp của cô ngước lên, chăm chú nhìn anh rất lâu, người đàn ông này quả thực rất hoàn hảo, bỏ qua gia thế kếch xù, chỉ xét về cái ngoại hình vượt xa giới hạn sắc đẹp này, đã đủ để khiến người ta mê hồn.
Nếu như không có trò chơi ái tình thù hận trước kia thì có lẽ cô cũng không nỡ buông bỏ một người đàn ông như thế!