Tô Uyển Ân vừa đọc từng câu chữ vừa nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng như mưa, những giọt lệ trong suốt nhỏ xuống, ướt đẫm, loè nhoè đi những dòng mực trên mảnh giấy trắng tinh.
Có lẽ sự ra đi đột ngột của Cảnh Mặc Vũ khiến lòng cô có chút hụt hẫng.
Mặc dù không thể đáp lại tình cảm của anh ta, nhưng tận tâm cô thật sự không muốn đánh mất đi một người thân như thế!
Mấp mé môi cô run run, khẩu hình miệng mở ra rồi đóng lại không biết bao nhiêu lần, phải mất một lúc, cô mới xót xa thốt lên: “Tạm biệt!”
—————————————————
Một buổi sáng đầy bất ổn, Tô Uyển Ân vừa tỉnh giấc liền bị sự xuất hiện của Tô Ý Lan và Tôn Nguyệt Di doạ cho hết hồn, thoạt qua trên đầu môi cô một nụ cười miễn cưỡng, một giây kế tiếp, hai cô gái liền xấn đến lôi cô tới trước bàn trang điểm.
“Làm gì thế?” Tô Uyển Ân nghi hoặc hỏi.
“Trang điểm…” Tôn Nguyệt Di nhếch môi cười đầy ẩn ý, kế tiếp đó, cô ấy liền thúc ép Tô Uyển Ân an phận, cưỡng chế trang điểm lồng lộn trên gương mặt thuần mỹ tinh xảo.
Mặt mộc của cô vốn rất đẹp, ngũ quan lại hài hoà, các góc cạnh hầu như không có góc chết, vì thế mà việc trang điểm cũng không tốn quá nhiều thời gian, chẳng cần tới thợ lành nghề, mà người bình thường biết makeup sương sương vẫn có thể dung hoà son phấn trên từng chi tiết trên nét mặt cô.
Tô Uyển Ân còn chưa kịp định hình câu chuyện, liền bị hai cô gái kéo tới phòng thay đồ. Cô khoác lên mình một chiếc đầm trắng được đính những hạt pha lê tinh xảo, giống hệt như là váy cưới. “Này, sao lại cho tớ ăn mặc lộng lẫy vậy?”
“Cậu quên mất hôm nay là ngày gì sao?” Tôn Nguyệt Di nhíu mày, đỡ má đào, nghiêm túc hỏi.
Cô cố vắt óc ra suy nghĩ, nhưng mãi vẫn chẳng nhớ ra được điều gì. “Là ngày gì?”
“Không nhớ thì tốt nhất nên im lặng đi theo bọn tớ, nếu không sẽ bị phạt.” Tôn Nguyệt Di híp mắt nhìn Tô Uyển Ân, giọng nói chứa đựng vài phần sắc lẹm, khiến cô không thể không tin.
Trang điểm kĩ lưỡng, gấm vóc lụa là, cả ba cô gái cùng bước lên một chiếc xe hơi hạng sang, rời khỏi biệt thự Tô gia, khi gần tới nơi, Tô Ý Lan đột nhiên đề nghị bịt mắt Tô Uyển Ân lại.
“Hai người làm gì thế?” Cô cố gắng cựa quậy, chống chế lại trò áp bức đô hộ của hai người kia nhưng bất thành.
Tôn Nguyệt Di nhanh tay giữ lấy người Tô Uyển Ân lại, chớp mắt một cái, Tô Ý Lan liền dùng mảnh vải đen bịt che kín tầm nhìn của cô, trong phút chốc, mọi thứ hiện ra trước mắt cô đều trở nên đen kịt.
“Đây là hình phạt dành cho cậu, cái tội quên mất một ngày quan trọng.” Tôn Nguyệt Di thầm mỉm cười, trong lòng cực kì cao hứng.
Cứ như thế, Tô Uyển Ân được dẫn tới một nơi xa lạ, cô không thể nhìn, cũng chẳng nghe thấy điều gì, gọi mãi cũng không thấy hai người kia trả lời, cô liền bực bội tháo khăn che mặt xuống.
Không gian tối tăm bất ngờ xuất hiện một luồng ánh sáng, ngọn đèn lép màu vàng nhàn nhạt giọi thẳng xuống từ trên đỉnh đầu cô, một giây sau đó, xung quanh tứ hướng dần ẩn hiện lên những tia ánh sáng mờ ảo giống hệt sao đêm. Chính giữa gian phòng phát quang những tấm hình chụp chung của anh và cô từ lúc hẹn hò cho tới tận bây giờ, kết thúc chuỗi video là phiếu siêu âm của bé con vào mấy ngày trước.
Tô Uyển Ân ngẩn người, trương mắt nhìn những bức hình kia, đọng lại một chút nghẹn ngào nơi cổ họng, đáy mắt lưng tròng như một dòng sông sâu vô tận, bao nhiêu hồi ức xưa cũ chợt ùa về.
Có lẽ mỗi một thời khắc ở bên anh đều do định mệnh an bài, dẫu cho cô đã nhiều lần muốn thay đổi định mệnh ấy nhưng đều bất thành, sau một quãng thời gian xoay chệch hướng ra khỏi anh, thì cô đang dần điều chỉnh hướng đi của mình cho đúng đắn.
Cho dù trên đời này có biết bao nhiêu người đàn ông xuất sắc giống như anh thì cô vẫn chỉ rung động với một mình anh.
Tình yêu chính là như thế!
Không nhất thiết phải cầu toàn, cũng không phải chỉ toàn màu hồng hạnh phúc, mà tình yêu chính là cùng nhau trải qua bao đắng cay ngọt bùi, đến sau cuối lại trở về bên nhau.
Có thể cô sẽ không bao giờ quên được những nỗi đau mà mình phải hứng chịu, nhưng theo tháng năm, sống lâu ngày giữa cái san sẻ và thương yêu, những khoảng trống trong lòng cô sẽ dần được lấp đầy, thay vì hoài niệm tới những bi thương trong quá khứ, thì cô sẽ tận lực sống hết mình cho hiện tại.
Giữa sự vắng lặng vô biên đột nhiên vang lên thanh âm trầm ấm như tiếng dương cầm ngân nga.
“Ân Ân…”
Nghe thấy tiếng gọi Tô Uyển Ân theo bản năng liền ngước mắt nhìn lên, trên sân khấu lộng lẫy thắp sáng ánh đèn, Lạc Hạo Đình lịch lãm trong bộ vest màu trắng bó sát cơ thể, bên ngực trái, cắm một nhành hoa hồng đỏ tươi.
Anh trực diện nhìn cô, đáy mắt tràn ngập sự hạnh phúc, chầm chầm đưa micro sát miệng nói tiếp:
“Anh biết mình đã khiến em tổn thương rất nhiều, cho nên anh rất muốn dùng cả cuộc đời còn lại để chăm sóc cho em và con. Có được không?”
Dưới ngọn đèn rực rỡ, đôi mắt Tô Uyển Ân ướt lướt thướt, những giọi lệ như mưa tuôn xuống, đi qua hai gò má hồng hồng, rồi rơi xuống đất. Tầm nhìn trước mắt cô dần trở nên thu hẹp, ẩn duật một tia rung động thoáng qua. Cổ họng cô nghẹn ứ, nói không thành câu chữ.
Từ trong bóng tối, Tô Ý Lan và Tôn Nguyệt Di một lần nữa lại xuất hiện, trên tay cầm theo một bó hoa cưới và lúp mềm mại. Mỗi người một bên nhẹ lau khô đi giọt nước mắt lắng đọng nơi gò má cô, mỉm cười khích lệ. “Đừng khóc, hôm nay cậu phải là cô dâu xinh đẹp nhất!”
Kế tiếp đó, họ liền nhón chân, đội lúp lên đầu giúp Tô Uyển Ân, đặt bó hoa cưới vào trong tay cô, biến hoá cô trở thành một cô dâu thực thụ.
Đồng lúc đó, tất cả những ngọn đèn trong căn phòng đều được thắp sáng, xung quanh quan khách đều đã sớm có mặt, trong lòng cô thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng nền nã mỉm cười, liền kề sau đó là một tràng pháo tay rộn rã vang lên.