Cuối cùng cuộc hôn nhân mà cô từng ao ước có được, lại phải kết thúc bi thảm tới mức này.
Cười khổ trong lòng, Tô Uyển Ân kéo theo vali rời đi, lướt qua anh như một cơn gió đông, đóng băng toàn thân anh lại.
Lạc Hạo Đình giống như robot hết pin, cứ sững sờ bất động, không nhúch nhích, cũng chẳng biết bản thân cần làm gì.
Khoé mắt anh dần loè nhoè, như tấm thuỷ tinh trong suốt, đáy mắt bắt đầu tối tăm, như bóng đêm phủ kín, tâm hồn anh dần lạnh giá, vì cô đã rời đi. Những giọt nước mắt vô hồn rơi xuống, mà ngay cả bản thân anh có lẽ cũng không biết được là mình đang khóc.
Lững thững bước tới bên cửa sổ, vén tấm rèm lên, anh lặng lẽ nhìn theo bóng hình cô, cho tới khi cô đã bước lên taxi, rồi đi khuất bóng, anh vẫn không thể ngừng nhìn về phương xa ấy.
Làn môi cong lên một nụ cười, nụ cười đắng buốt, nụ cười tự vấn, tự trách, có lẽ đây chính là nghiệp mà anh phải trả.
Ngày anh biết rõ tất cả sự thật, cũng là ngày mà cô dứt áo ra đi.
Hết rồi, thực sự đã hết thật rồi!
Toàn thân anh mềm nhũn rồi ngã sạp xuống sàn, cặp chân dài rũ rượi duỗi thẳng ra, đôi mắt sếch cụp hẳn xuống, kéo theo hai làn mi ướt đẫm dính chặt lấy nhau, anh như đứa trẻ bật khóc nức nở, từng hồi từng hồi lại có cơn đau gò ép nơi lồng ngực trái, giống như có thứ gì đó đang dẫm nát trái tim anh, đau đến tột cùng.
Thực ra, ngay từ những ngày đầu gặp cô, anh đã đem lòng ái mộ người phụ nữ xinh đẹp ấy, chỉ là anh luôn không dám đối diện, vẫn một mực phủ nhận, để rồi luôn bị thù hận che mờ mắt.
Kết cục hôm nay đáng, rất rất đáng dành cho anh!
Trên taxi, Tô Uyển Ân dựa đầu vào bên cửa kính, thơ thẩn nhìn ra bên ngoài, khoé mắt hoe đỏ, đáy mắt yếu ớt như thú con bị thương, vô cùng tuyệt vọng.
Nước mắt rơi thành từng dòng, cô không rõ vì sao lại khóc, vì quá đau lòng, hay vì được tự do, nhưng bất kể là vì lí do gì, cô cũng không còn muốn quay đầu lại, bởi vì, chỉ cần được rời xa khỏi nơi địa ngục, thoát ra khỏi vòng tay ác ma kia, thì cuộc đời cô như bước sang một trang mới, giống như tờ giấy trắng tinh, để cô có thể tuỳ ý vẽ nên con đường mà bản thân muốn đi sau này.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cảm xúc ứ nghẹn tuôn trào, tức nước vỡ bờ, cô oà khóc nức nở, tiếng khóc như muốn xé toạc cõi lòng cô.
Trên thế giới này, không có ai phủ nhân rằng trong cuộc đời chúng ta không khóc dù một lần. Đúng thế, đã là con người thì đều có tình cảm, cảm xúc, đều có lúc rơi nước mắt, từ khi sinh ra đến khi chết đi, không đếm hết được bao nhiêu lần, đặc biệt là phận nhi nữ. Khóc vì vui, khóc vì buồn, vì giận hờn, vì đau lòng, vì xúc động…nhưng sau tất cả, những giọt nước mắt ấy đã dạy chúng ta biết cách yêu lấy bản thân mình nhiều hơn, chứ không chỉ đơn thuần là sự yếu đuối trong tâm hồn.
“Cô gái, không sao đó chứ?” Bác tài rốt cuộc vẫn không chịu được bèn lên tiếng hỏi.
Nâng tay lên, dùng ngón tay lau nhẹ đi giọt nước mắt vướng trên hàng mi, sụt sịt lên mấy tiếng rồi đáp: “Cháu không sao rồi, khóc xong một trận thấy ổn hơn nhiều.”
Bác tài cười ha ha: “Thời đại này, hiếm có thanh niên nào biết tự đứng lên sau nỗi đau giống như cháu lắm! Cố lên! Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!”
Khoé môi Tô Uyển Ân nâng lên một đường con vừa phải: “Chú nói đúng, vấp ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó thôi!”
Có thể cô sẽ cần một khoảng thời gian để sắp xếp lại mớ lộn xộn kia, nhưng tất cả rồi sẽ ổn, bởi vì chưa ổn chưa phải là cuối cùng.
Chẳng phải chỉ là yêu một người không nên yêu thôi sao? Giờ đây, cứ xem như cô đang phải học cách buông bỏ một người đã từng yêu, rồi tháng năm sẽ phai nhoà đi tất cả, kí ức chỉ còn là kỉ niệm, nỗi đau thuộc về quá khứ, và cô, chính cô mới là hiện tại.
Vì không muốn ba mẹ lo lắng, cũng chẳng muốn để họ nhìn thấy bi kịch hiện giờ của cô, hơn nữa, cô càng sợ họ sẽ vì danh dự Tô gia mà ngăn cản việc ly hôn, cho nên Tô Uyển Ân quyết định đi thẳng tới nhà bà ngoại.
Đó là một ngôi làng nhỏ ở cạnh bờ biển Thiên Sơn, cũng là nơi mà hồi nhỏ cô thường xuyên ghé tới, về sau, khi càng lớn lên, dường như thời gian cô quay về bên bà mỗi lúc một ít đi, lâu tới mức khiến cô không thể nào nhớ rõ lần gần nhất mình trở lại là khi nào.
Chiếc taxi dừng lại trước một ngôi nhà nho nhỏ, trước sân vườn, là dáng hình bà cụ bì bõm chăm sóc từng khóm cây hoa lá. Mái tóc bà đã trắng bạc, thân hình gầy gò ốm yếu, những nếp nhăn trên mặt chụm lại thành một nhúm, bao lâu nay, vẫn một mình bà lủi thủi ở nơi này, chắc là buồn lắm!
“Bà ơi…” Thanh âm mang một tia khản đặc, hoà tan trong bầu không gian tĩnh lặng, đôi mắt lấp lánh như sao đêm, bỗng chốc hoá thành màng bọc thuỷ tinh trong suốt, loè nhoè và ướt đẫm.
Bà cụ chậm rãi quay đầy, lom khom từng bước đi về phía cô. “Là Ân Ân sao? Cháu quay về rồi đó à…”
Không kìm được xúc động, Tô Uyển Ân buông vali ra, chạy như bay tới, ôm chầm lấy bà. Nâng cằm đặt nhẹ trên bờ vai yếu ớt của bà, nũng nịu như đứa trẻ ngày nào vẫn còn bé xíu được bà bế trên tay, hai hàng nước mắt tuôn rơi như mưa, khiến vai bà ướt đẫm.
“Làm sao thế? Công việc không được thuận lợi, hay tình yêu gặp vấn đề.”
Bà vẫn dịu dàng như thế, đối xử với cô như đứa cháu bé bỏng ngày nào, nhẹ vuốt ve sau tấm lưng hao gầy phẳng phiu của cô.
“Không có, là cháu quá nhớ bà thôi!” Tô Uyển Ân khẽ lắc đầu, trong lời nói có xen lẫn mấy tiếng nấc nghẹn ngào.
Nơi này vẫn luôn là cấm địa bình yên của Tô Uyên Ân, mà mỗi khi buồn là cô thường nhớ tới, lần này trở về, cô định sẽ ở lại một thời gian, cho tới khi bình tâm trở lại.
Ngày còn bé, cô vẫn thường xuyên được ba mẹ dẫn tới đây, nhưng càng về sau, khi Tô gia dần ổn định hơn, có vị trí nhất định trong giới tài phiệt, thì cô hầu như không còn được đặt chân tới đây nữa.
Có một hôm cô nghe ba mẹ mình nói với nhau, họ nói nơi đây là thôn quê, không thích hợp cho người thành phố sống, trước kia vì để cô ở lại, mà sau này cô mới trở nên lếch thếch, không biết cách trau chuốt ăn diện.
Trong mắt ba mẹ, Tô Ý Lan luôn là con cưng, em ấy luôn làm tốt mọi việc, từ sự nghiệp tới cuộc sống, em ấy luôn tự lập, không để ba mẹ phải lo lắng bất cứ điều gì.
Ngược lại là cô, làm việc gì cũng không xong, cũng chẳng ra dáng tiểu thư đài cát, đối với họ, cô giống như cô hồn luôn làm dấy bẩn thanh danh Tô gia.
Giờ đây không biết khi biết chuyện cô ly hôn thì họ sẽ phản ứng như thế nào nữa?
Cũng bởi vậy mà cô không muốn quay trở về nhà, sau khi rời khỏi Lạc gia, nơi đầu tiên mà cô nghĩ tới là nhà bà ngoại, chứ không phải Tô gia.