Mục lục
Nhục Thân Thành Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 118: Trở về Thương Minh Thành
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ầm ầm!
Một bóng đen từ trong gian khách điếm bay thẳng lên cao.

“Các ngươi nhìn, đó là cái gì?” một tên võ giả nghe được tiếng động lập tức chỉ tay lên trời kinh hô một tiếng.

Đám người còn chưa kịp phản ứng hướng theo ngón tay nhìn lại.

Một bóng người toàn thân cháy đen đang lơ lửng trên không trung sau đó hướng về phía bọn hắn bay đến!
“Cái gì đây?, không lẽ là tên tiểu ma đầu đó bị chết cháy đến đây đòi mạng chúng ta chứ?” có người lập tức hoảng sợ lên tiếng hỏi.

Đám người nghe vậy không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Bọn họ dù sao cũng chỉ là võ giả cùng thường dân mà thôi.

Tên đen thui trước mắt này lại có thể lơ lửng trên không trung chí ít đã là nửa bước Chân Nguyên cảnh cao thủ a!
Một cao thủ như vậy làm sao có thể là tên tiểu ma đầu kia được.

Đám người nhất thời không biết phải làm thế nào, cả đám ngưng trọng nhìn về phía trước không ai dám cử động một chút gì!
Có thường dân sợ hãi quá độ lập tức quay người liền chạy, còn có không ít người lại tò mò tên đen thui trước mắt là ai, lại có thể từ trong gian khách điếm bay ra, không phải là tên tiểu ma đầu kia chứ?
Có người nhìn bóng đen trên không trung lơ lửng lúc cao lúc thấp, thân hình có vẻ không kiểm soát được linh lực trong cơ thể thì phải.

Nếu đã là nửa bước Chân Nguyên cảnh hẳn là không có vấn đề này xảy ra.

Vì lẽ đó mà có không ít võ giả cảm thấy kỳ lạ vô cùng!
Mặc dù bọn họ chưa bước ra nửa bước kia, nhưng chưa từng ăn thịt heo không có nghĩa là không biết heo chạy như thế nào.


Nhất Minh lơ lửng trên không trung nhìn lấy đám người, tinh thần tập trung cảm thụ linh lực toàn thân.

Thập Nhất mạch luân chuyển tạo ra dòng linh lực so với thập mạch phải mạnh hơn rất nhiều.

Vì lẽ đó mà Nhất Minh có thể dùng linh lực để ngự không với một khoảng cách ngắn.

Nhưng có một vấn đề xảy ra!
Chính là hắn không cách nào để linh lực tuần hoàn một cách liên tục cho được.

Chính vì vậy mà cơ thể lơ lửng lúc cao lúc thấp, tốc độ ngự không cũng không được nhanh cho lắm.

Nhưng nếu kết hợp với khả năng bộc phát của hai chân thì có thể để bản thân di chuyển một đoạn xa và nhanh hơn trước rất nhiều.

Bên cạnh đó.

Cơ thể hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài dùng cho ngự không cần đòi hỏi một lượng linh lực rất lớn.

Nếu nói, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí sau đó chuyển thành linh lực cho cơ thể sử dụng để ngự không là 5, thì lượng tiêu hao khi dùng linh lực để phi hành một đoạn ngắn chính là 4.

Với lượng tiêu hao như thế này, Nhất Minh trong khi chiến đấu vẫn không thể nào ngự không cho được.

“Xem ra Thập Nhất mạch giúp ta dự trữ được không ít linh lực, nhưng vẫn chưa đủ để sánh vai với nửa bước Chân Nguyên a!” Nhất Minh cảm thụ tự thân linh lực tiêu hao không khỏi lắc đầu.

Thân hình từ trên cao ngự không khập khiễng hướng về đám người đáp xuống.

“Ngươi… ngươi là ai?” vừa thấy một thân hình đen thui hạ xuống, một tên võ giả ngay lập tức rút ra binh khí, mở miệng hỏi.

“Hahaha, mới mấy ngày không gặp đã quên ta rồi?” Nhất Minh cười to một tiếng, nói.


“Mấy ngày?, không lẽ ngươi là…”
Tên võ giả còn chưa nói xong thì Nhất Minh đã khoác khoác tay chặn lại: “Ta không có tìm các ngươi, ta đến tìm lão bản của khách điếm kia, không biết ông ta có ở đây không?”
Đám người nghe vậy liền không biết làm sao, bọn họ dường như đoán được tên bị cháy đen này là ai.

Lão bản khách điếm đứng trong đám người toàn thân run một cái!
Không biết tên này vì sao lại tìm mình?
Hắn tìm mình để làm cái gì đây?
Lão từ từ bước ra, thần sắc cung kính chắp tay một cái, nói: “Tại hạ chính là lão bản của khách điếm phía trước, không biết tiền bối muốn gặp ta là có chuyện gì?”
Lão bản này mặc dù không xác định được tên trước mắt có phải là tiểu ma đầu kia hay không, nhưng nhìn thấy người trước mắt có thể ngự không phi hành hẳn không phải là người bình thường!
Nhất Minh nghe được thanh âm từ bên hông truyền đến, hắn xoay người qua nhìn một cái: “A, đúng là lão bản ngươi rồi, rất xin lỗi vì đã làm cháy khách điếm của ông, cái này cho ông!” nói, Nhất Minh liền ném ra một khối linh thạch cho lão.

Lão bản nhìn thấy khối linh thạch bay về phía mình liền theo phản xạ nhận lấy, lão hai mắt tròn xoe nhìn người phía trước tâm tình bất định vô cùng!
“Cái này…”
“Lão cứ nhận lấy, đây là ta bồi thường vì đã làm hỏng khách điếm của lão.

” Nhất Minh khoác khoác tay, nói.

Lão bản nghe vậy liền mừng rỡ không thôi!
“Đa tạ công tử! Đa tạ công tử!”
“Được rồi, chỉ là một khối linh thạch mà thôi, các ngươi cũng không được cướp của lão đâu đấy.

” Nhất Minh quét nhìn đám người nhàn nhạt nói.

“Haha, tiền bối nói đùa, chúng ta làm sao có thể cướp của một lão bách tính như vậy!”
“Đúng đúng đúng!”
“Công tử cứ yên tâm, ai dám ra tay với lão chính là kẻ thù của ta!”
“Đúng đúng, ai dám ra tay với lão chúng ta liền phun chết hắn, công tử cứ yên tâm.



“! ” đám võ giả nhao nhao bày tỏ thái độ.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh gật gật đầu, hai chân dẫm một cái, thân hình ngay lập tức phi thẳng lên không hướng về phía Tây Thương Minh Thành bay đi.

Đám người nhìn thấy người kia đã đi cả đám liền thở phào một hơi!

Sở gia, phân gia bên trong.

Một thanh niên tuấn tú đang đứng trước Sở Thiệu thần sắc có chút bất đắc dĩ, mở miệng hỏi: “Phụ thân, chuyện này… chúng ta phải làm thế nào mới tốt đây, tông gia bên kia tại sao lại có nhiều người trông coi như vậy?”
“Chuyện này ta cũng không có cách nào, từ khi tên gia chủ kia nhận được tin tức Nhất Minh vẫn còn sống sót, hơn nữa, hắn lại bày ra chiến lực vô song như vậy cho nên mới khiến tông gia bên kia đứng ngồi không yên.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi, không ngờ tình hình bây giờ lại hỏng bét như vậy.


Sở Thiệu lắc lắc đầu, nói.

“Chuyện ta phân phó ngươi đi làm, thế nào rồi?” Sở Thiệu nhìn sang Sở Giang nhàn nhạt hỏi.

“Bẩm phụ thân, vị kia sau khi nhìn thấy tín vật liền đã gật đầu đồng ý, vị kia bảo hài nhi trở về sắp xếp trước sau đó mới đến sau, hẳn là không bao lâu nữa sẽ đến Tây thành, chúng ta có cần thông báo tình hình này cho vị kia một chút không?”
Sở Giang chậm rãi nói.

Sở Thiệu nghe vậy liền trầm ngâm không nói.

Hắn vốn dĩ định lợi dụng tên Nhất Minh này làm bàn đạp để bản thân một lần leo lên vị trí gia chủ.

Nhưng tình hình trước mắt biến đổi chóng mặt khiến kế hoạch của hắn gần như phá sản.

Vốn dĩ rằng tông gia bên kia chỉ cần làm cho Sở Thiếu An “ngoài ý muốn” qua đời là được, mọi chuyện còn lại cứ để tên Nhất Minh kia gánh lấy, còn hắn thì ung dung thoải mái ngồi lên vị trí gia chủ.

Tình huống chuyển biến bất ngờ khiến tông gia bên kia cao thủ nhiều như mây.


Không nói tới ba tên cửu trọng võ giả vừa mới chiêu mộ thành công, bên trong còn có một tên nửa bước Chân Nguyên tình nguyện trở thành khách khanh trưởng lão của gia tộc.

Với nguồn lực lượng như thế này thì “vị kia” dù có đến Tây thành cũng không làm nên trò trống gì được!
“Ngươi nhanh chóng mang tình hình của tông gia cáo tri vị kia, nếu hắn vẫn đến Tây thành mà nói, phụ thân một khi ngồi lên vị trí gia chủ sẽ mang “vật kia” cho hắn mượn một thời gian.

Ngươi cứ nói như vậy là được rồi!” Sở Thiệu ánh mắt lấp lóe, nhàn nhạt nói.

“Vâng, phụ thân!” Sở Giang chắp tay một cái sau đó quay người rời đi.

Sở Thiệu từ từ đứng dậy bước ra ngoài, hướng về một phương hướng đi đến…

Nhất Minh thân hình chạy một đoạn dưới đất sau đó bật người tung lên, linh lực trong cơ thể không ngừng bao phủ toàn thân lướt trên không trung một đoạn sau đó rơi xuống.

Nửa ngày trôi qua,
Nhất Minh liên tiếp dùng loại phương pháp này không ngừng hướng về Tây thành bay đến.

Mặc dù cách di chuyển này tốn không ít linh lực cùng thể lực của hắn, nhưng lấy tốc độ tự thân khôi phục bây giờ việc này hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Nhất Minh.

Thân hình Nhất Minh tựa như một cơn gió không ngừng bay vụt xuyên qua cánh rừng.

Trước kia, hắn muốn từ Đông Phương trấn đến được Thương Minh Thành cần chí ít một đến hai ngày thời gian.

Hôm nay, lượng linh lực trong cơ thể đã thuế biến đến một cái tình trạng mới, cho nên việc di chuyển đã nhanh hơn rất nhiều.

Gần một ngày trôi qua.

Nhất Minh rốt cuộc cũng thấy được cổng Tây Thương Minh Thành!
“Đây rồi!, Sở gia, các ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Nhất Minh ánh mắt lấp lóe, thân hình tung lên không trung chẳng mấy chốc đã lướt vào bên trong thành…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK