Chương 165: Thật sự buồn nôn!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngay khi Chúc Tình nhìn sang cửa sổ nhỏ bên cạnh thời điểm.
Một đôi mắt từ phía màn đêm bên ngoài lóe lên từng đoàn tinh quang, bốn mắt nhìn nhau, nàng cảm giác chính mình tựa như bị một đầu hung thú cho để mắt tới đồng dạng, ánh mắt đó không chứa bất kỳ mảy may tình cảm nào, vô cùng băng lãnh.
“Phu quân, Đan nhi, mau mau mở cửa a, bên ngoài trời lạnh lắm, ta không chịu được nha.
”
Ngay lúc Chúc Tình còn chưa hoàn hồn thời điểm.
Bên ngoài lại vang lên một thanh âm nữ nhân, nhưng giờ khắc này thanh âm lại có chút run rẩy, bên trong lại ẩn chứa một chút không kiêng nhẫn chi ý.
Đám người nghe vậy, có chút tê cả da đầu!
Nhất Minh giờ khắc này vẫn còn nhìn chăm chú động tĩnh bên ngoài, nhưng trong tay vẫn còn đang xoay tròn hai con mập gà trên đống lửa, sắc mặt vẫn không hề có chút biến hóa nào, ẩn ẩn bên trong còn chứa một tia hưng phấn nụ cười.
Nhìn thấy vị Nhất ca này vẫn còn một bộ nướng gà bộ dáng, Mộc Yên Đan sắc mặt tái không còn chút máu, nhịn không được run giọng hỏi: “Nhất ca, chẳng lẽ huynh không sợ hay sao? Chúng ta dường như bị “thứ kia” để ý tới, cùng rất nhiều yêu thú bao vây đó a!”
Nhất Minh nghe lời này khẽ cười một tiếng: “Mộc cô nương không thấy bọn chúng vẫn ở bên ngoài, không dám bước vào trong này hay sao? Nếu như bọn chúng có thể bước vào bên trong, thì cần gì phải nói nhiều lời dụ hoặc như vậy đâu chứ?”
Thấy sao nói vậy, Nhất Minh giờ khắc này cảm thấy rất là kích thích a!
Đám này không vào bên trong thì thôi.
Một khi đợi hắn ăn xong gà mà nói, đám chó này ắt hẳn phải “phi thăng” không thể nghi ngờ!
Dù sao giết đám chó này kiếm cũng được không ít Linh điểm a!
Mặc dù hắn không biết đám chó sói ngoài kia đang làm cái giống gì, nhưng chỉ cần không động tới gà của hắn, hắn có thể để đám chó này sống lâu một chút.
Đúng vậy.
Là sống lâu một chút!
Mà Mộc gia ba người nghe được lời giải thích này cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Dù sao thì đúng như thanh niên này nói, miếu là cửa gỗ, bọn chúng xông vào được đã sớm xông vào, làm gì còn ở ngoài nói nhảm nhiều như vậy.
“Cũng thế!” Mộc Đại Lâm gật gật đầu, sau đó quay sang đám người nói: “Chúng ta ăn gà… ăn gà, mặc kệ chúng nó!”
Mộc Yên Đan nghe vậy trong lòng cũng thấp thỏm vô cùng, nhưng cũng từ từ ngồi xuống bên cạnh đống lửa, ánh mắt vẫn không rời cửa chính nửa bước.
Mà Chúc Tình sau khi nhìn thấy đạo ánh mắt kia về sau, cũng không còn để ý tới.
Hiển nhiên là nàng cũng cảm nhận được, đám sói này tu vi cũng chỉ ở Nhất phẩm mà thôi.
Đối với tu vi của nàng mà nói, chiến đấu với đám sói này hẳn là không thành vấn đề.
Huống chi.
Bên cạnh còn có một tên chiến lực “biến thái” này đâu.
“Hai cha con các ngươi sao không trả lời ta a? Các ngươi có phải hay không ở bên trong ăn vụng, giấu diếm ta nha!” thanh âm nữ nhân bên ngoài đột nhiên trở nên điên cuồng, không cần nghĩ cũng biết, thanh âm này đang chất chứa lửa giận vô cùng.
Mộc gia ba người đều không tự chủ được bịt kín miệng chính mình.
Mộc Yên Đan không nghĩ đến, bên ngoài đây là có chuyện gì, giọng nói này vô cùng giống mẫu thân của mình.
Nhưng thái độ này nói cho nàng biết, nó đích xác là không phải a!
Cùng lúc đó, nương theo thanh tức giận vang lên, gió lạnh cũng thổi càng lúc càng lớn!
Miếu hoang vốn cũ nát không chịu nổi, thanh âm va chạm cũng vang lên từng tiếng lạch cạch lạch cạch, khiến trái tim ai nấy đều dâng lên đến tận cổ họng!
Nhất Minh đang xoay gà trên đống lửa.
Bỗng nhiên.
Một cỗ dự cảm không lành từ phía sau lưng truyền tới!
Hắn ngay lập tức quay người lại.
Chỉ thấy tượng phật giờ khắc này đang lộ ra một nụ cười vô cùng quái dị, bộ răng nanh vô cùng dọa người bắt đầu nhe ra, một đôi nhãn tuyến đang cười híp mắt nhìn lấy hắn.
Nhìn thấy tình cảnh này.
Nhất Minh toàn thân rợn cả tóc gáy!
Không nói hai lời, Nhất Minh trường đao xuất hiện trong tay, một ánh hồng quang chiếu rọi toàn bộ tòa miếu vào bên trong.
Thân hình ngay lập tức thoắt một cái, trường đao trong tay quét quang mà ra, chiếc đầu quái dị còn đang mang theo nụ cười ngay lập tức bị Nhất Minh một đao chém rơi tại chỗ.
“Loảng xoảng!”
Chiếc đầu tượng phật với đôi nhãn cười híp mắt, bộ răng nanh lộ ra vô cùng dọa người vẫn còn treo trên đó rơi xuống trước mặt đám người.
Mộc Yên Đan còn chưa kịp phản ứng cái gì liền nhìn thấy một chiếc đầu như vậy, dọa nàng ngất ngay tại chỗ!
Chúc Tình không nói hai lời rút ra tự thân trường kiếm, Mộc Đại Lâm cùng Trung Lực ngay lập tức bảo hộ Mộc Yên Đan vào bên trong, cảnh giác tứ phương.
“Ha ha ha ha, hảo tiểu tử, có thể phát hiện ra ta, ngươi rất không tồi!”
Bên ngoài tòa miếu, bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm điên cuồng của nữ nhân.
Mọi người thần sắc biến đổi, đồng loạt nhìn về phía cửa, người nào người nấy đều treo trên mặt vẻ ngưng trọng không thôi!
Oanh!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thời điểm.
Cửa miếu ầm vang vỡ vụn, mảnh gỗ bay loạn khắp nơi.
Ngay sau đó, một thân ảnh toàn thân trắng như tuyết bạch lang đứng tại trong bóng tối ngay cửa phía trước.
Ầm ầm!
Một đạo sấm rền nổ vang trên bầu trời, một tia sáng lờ mờ lập tức chiếu sáng toàn bộ khung cảnh bên ngoài tòa miếu.
Đám người cũng nhờ đạo sấm rền này, nhìn thấy được toàn bộ khung cảnh bên ngoài.
Lập tức cả đám hít vào một ngụm khí lạnh!
Đó là một bầy bạch lang ở phía sau, dẫn đầu chính là một con bạch lang lộ ra nguyên hàm răng trắng sắt nhọn, trên khóe miệng của nó còn mang theo đắc chí nụ cười.
Nhưng vấn đề là, một nửa mặt của nó đã nát không còn hình dạng, nửa gương mặt nhúc nha nhúc nhích giòi ngọ nguậy trên đó, thậm chí, những con giòi ngọ nguậy này còn mập mạp trắng y hệt như bộ lông của nó.
Con bạch lang này, khóe miệng còn dâng lên một tia quỷ dị nụ cười.
Thật mẹ nó quá dọa người!
Nhìn thấy cảnh này, Chúc Tình nhịn không được nôn mửa ngay tại chỗ.
Mộc Đại Lâm cùng Trung Lực cũng không có biến hóa nào, nhưng hai người đã toàn bộ cứng ngắc không còn nhúc nhích.
Nếu nhìn kỹ mà nói, phía sau hai người, mồ hôi đã chảy ướt đẫm cả lưng.
“Ha ha ha ha, con người yếu ớt, nhìn bộ dáng của các ngươi, thật là đáng thương a!”
Ngay lúc Chúc Tình đang nôn thời điểm.
Khóe miệng của bạch lang bỗng nhúc nhích.
Con mẹ nó! Thật sự là nói tiếng người!
Giờ khắc này, Mộc Đại Lâm đầu óc bên trong vang lên tiếng "ong ong".
Hắn biết.
Yêu thú bình thường là không cách nào nói chuyện như vậy, chỉ có Tam phẩm yêu thú trở lên, mới có tư cách miệng nói tiếng người.
Thật mẹ nó quá dọa người!
Mà Nhất Minh nhìn lấy tình cảnh này, khóe miệng không khỏi nhếch lên một cái.
“Tại sao lại bao vây chúng ta? Chúng ta cũng không có động vào bầy lang của ngươi a?” Mộc Đại Lâm hít sâu một hơi, run giọng hỏi.
Bạch Lang nghe thấy điều này, khóe miệng không khỏi cong lên, ánh mắt tựa như đang nhìn thằng ngu đồng dạng.
Chúng ta Lang tộc giết Nhân tộc, có cần lý do sao?
Lại nói, đám người các ngươi vây bắt dã thú chúng ta còn không ít, ta bao vây các ngươi, không quá đáng a?
Mà đích xác giờ khắc này Mộc Đại Lâm cũng không cách nào bình tĩnh cho được, hắn mặc dù có tu vi cửu trọng võ giả, nhưng đối mặt với Tam phẩm yêu thú, thật sự là một chút dũng khí cũng không có a!
Hắn chỉ đang theo bản năng nói chuyện mà thôi, dù sao cũng không thể đứng im chờ chết a!
Chúc Tình sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên, nàng giờ khắc này đã lau đi "tinh hoa" trên miệng, thật sự nhìn vào đám giòi bò lúc nhúc kia, nàng nhịn không được, thật sự buồn nôn a!
Nhất Minh nhìn thấy nàng sắc mặt tái xanh như vậy cũng không khỏi cười cười: “Không cần nhìn vào nó, việc này cứ để ta giải quyết là được.
”
Nói xong, Nhất Minh nhìn sang Bạch Lang, ánh mắt có chút giễu cợt nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là mượn xác hoàn hồn mà thôi, ngươi nghĩ với thủ đoạn mèo cào như vậy, có tác dụng sao?”
Hiển nhiên, Nhất Minh không có biết cái gì gọi là Tam phẩm yêu thú.
Hắn chỉ nghĩ đơn giản, một con Bạch Lang với đầu đầy giòi như vậy, không có khả năng còn sống, lại còn cười nhăn răng vậy a!
Khả năng là nó bị thứ gì đó đoạt xá thân thể, cho nên mới có thể nói chuyện như thế.
Còn vì cái gì bọn chúng không dám vào bên trong miếu hoang, Nhất Minh đã ẩn ẩn có chút suy đoán!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Danh Sách Chương: