Mục lục
Nhục Thân Thành Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 260: Võ giả đấu chiến đài
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Không có gì bất ngờ xảy ra, nữ tử từ đầu đến cuối đều bị nam tử Yêu tộc ép một đầu, muốn vùng dậy quả thật là khó như lên trời, cho dù có tế ra pháp khí vẫn không có cách nào chiến thắng cho được.

Thủ đoạn của Chân Nguyên cảnh cường giả đương nhiên là ai cũng có, nữ tử có pháp khí trong người, bản thân nam tử Yêu tộc làm sao mà không có át chủ bài cơ chứ?
Chỉ thấy nam tử Yêu tộc bắt đầu toàn thân Yêu hóa, biến thành một đầu hung thú tựa như hung tượng đồng dạng.

Cả người cao hơn mười trượng, khí huyết trên cơ thể phát ra so với ban đầu phải khủng bố hơn nhiều, toàn thân đều phủ lên một lớp phòng ngự vô cùng chắc chắn, khiến cho công kích của nữ tử không cách nào phá phòng cho được.

Cuối cùng, cả hai lấy nam tử Yêu tộc chiến thắng mà kết thúc.

Không thể nghi ngờ, Yêu tộc bản thân át chủ bài chính là sức mạnh thân thể, bọn họ tu luyện một loại pháp quyết có thể tận dụng đặc tính của Yêu tộc, thể chất hoàn toàn vượt xa Nhân tộc rất nhiều.


Hơn nữa, nam tử Yêu tộc vốn dĩ đã mạnh hơn vị nữ tử này, cho nên cuộc chiến nghiêng về một bên vẫn là bình thường vô cùng.

Ngay khi trận đấu kết thúc, Nhất Minh không còn chú ý đến trận chiến nữa, tâm thần của hắn thoái lui ra bên ngoài Thiên Đài, đưa mắt nhìn lên Thiên Kiêu bảng ở Thiên Đài phía trên.

Không có gì bất ngờ, 100 thứ tự trên bảng xếp hạng vẫn không hề có biến hóa gì, điều này nói rõ ràng là nữ tử vừa rồi xếp hạng thấp hơn nam tử Yêu tộc, cho nên khi khiêu chiến thất bại vẫn không có bị rớt hạng xuống bên dưới.

Tại khiêu chiến Thiên Kiêu bảng, tổng cộng chỉ có mười cái không gian mà thôi, mười cái không gian này đều dành cho những người có tên trên bảng mới có thể quan sát, còn những ai chưa lên bảng thì đều chiến đấu tại một không gian khác bên trong, người ngoài không có cách nào quan sát cho được.

Cho nên khi khiêu chiến, bất kể là võ giả hay là Chân Nguyên cảnh tu sĩ, đều sẽ hiển thị bằng mười cái chiếu ảnh ở xung quanh Thiên Đài phía trên, tất cả mọi người tại trong phạm vi Thiên Đài đều có thể trông thấy được.

Giờ khắc này, Nhất Minh nhìn thấy có một đám người vô cùng hớn hở, một đám còn lại thì sắc mặt tựa như giẫm phải cứt chó đồng dạng, vô cùng khó coi.

Không thể nghi ngờ, đám người này vừa đánh cược cái gì đó, một số thì thắng cược, một số thì thua cược, thậm chí còn có người vô tình bộc phát ra khí thế dường như muốn động thủ một dạng, nhưng ngay sau đó liền từ bỏ ý định rời đi nơi này.


Quan sát tất cả những điều này, Nhất Minh liền biết được thắng cược cũng không phải chuyện tốt lành gì, một khi có người hữu tâm chú ý đến, đám người mình chẳng phải cả đời đều không ra khỏi đây được hay sao?
Vì chuyện này mà Nhất Minh bắt đầu âm trầm, hắn quay sang Tuyết Ngưng mở miệng hỏi: “Tuyết Ngưng cô nương có cách nào để không bị người chú ý tới hay không? Hổ lão cùng ta dự định chiếm một bút ở nơi này, nhưng nếu làm vậy thì chúng ta không cách nào rời khỏi đây được a!”
Không còn cách nào, chính mình nếu có thực lực thì không cần phải dài dòng như vậy, chỉ cần quan minh chính đại đặt cược rồi thong dong ra về là được, nhưng hiện tại không giống a, chính mình cùng Hổ lão chỉ là võ giả, nếu như bày ra tài phú kinh người, không chắc vừa ra khỏi Thiên Đài liền bị người cho chém.

Đây quả thật là điều cần phải cân nhắc trước a!
“Nhất Minh công tử không cần phải lo lắng, cho dù bọn họ có bị ngu thì cũng không ngu đến nổi vì một chút tài nguyên mà đắc tội một thế gia, đã công tử có ân với gia tộc chúng ta, về tình về lý chúng ta sẽ không bỏ mặc chuyện này.


“Huống chi, đây cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi, công tử không cần phải quá lo lắng, chỉ cần thẳng tay làm việc là được.

” Tuyết Ngưng cười khanh khách nói ra.

Hổ lão ngồi ở một bên nghe vậy cũng không còn gì lo lắng, Nhất Minh gật gật đầu: “Thế thì đa tạ Tuyết Ngưng cô nương!”

Nói xong, Nhất Minh liền đưa một chiếc túi trữ vật chứa gần 200 khối trung phẩm linh thạch giao cho Hổ lão, chính mình thì giữ lại một vài khối đề phòng bất trắc, hắn cười hắc hắc nói ra: “Tiền bối, đây là linh thạch, việc đặt cược còn xin nhờ tiền bối, toàn bộ đập hết vào người ta là được!”
“Công tử xin yên tâm, có ta ở đây, đương nhiên là sẽ không để công tử thất vọng!” Hổ lão cũng không có từ chối cái gì, vốn dĩ lão còn định lấy toàn bộ tích góp của mình mang đi đặt cược, đâu đó cũng được sáu bảy mươi khối hạ phẩm linh thạch tả hữu, hiện giờ có một đại lượng linh thạch làm vốn như vậy, việc kiếm tiền cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

“Ca ca cố lên a!” tiểu Hà nắm chặt nắm tay nhỏ không ngừng cổ vũ, nàng ngồi trên đùi Tuyết Ngưng, hai vị cô nương ngồi cùng một chỗ thật khiến cho nhiều người xung quanh liếc nhìn không thôi.

Nhất Minh mỉm cười nhìn lấy tiểu Hà gật gật đầu, sau đó tâm thần liền cấu kết Thiên Đài.

Khí linh nơi này dường như nhận ra động tĩnh đồng dạng, một cỗ lực lượng bắt đầu hướng về phía trước mặt Nhất Minh mà tới, cùng lúc đó, một vòng xoáy nhỏ bắt đầu hội tụ trước mặt của hắn, một chiếc môn hộ to bằng thân hình cấp tốc được hình thành.

Nhất Minh cũng không có chần chờ cái gì, thân hình bắt đầu xuyên vào môn hộ bên trong, tràn cảnh trước mắt của hắn bắt đầu biến hóa.

Ngay lúc hắn còn chưa hiểu rõ tình hình, một thanh âm từ bên tai bắt đầu vang vọng cả lên, thỉnh thoảng còn xen lẫn vào từng nhịp trống, khiến cho bản thân hắn nghe vào liền cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, không khỏi tưởng tượng ra một khung cảnh có hai quân đang giao tranh sát phạt trước mắt.

Ngay lập tức, một thanh âm vang đội từ trong tâm thần của Nhất Minh vang lên: “Đấu chiến chi đạo từ trước tới nay chưa từng dừng lại, tu sĩ một đường chém giết xông ra, thiên kiêu chi tử ai vấn đỉnh, bản tôn đời này quyết thành Minh!”
Nương theo thanh âm vang lên, là trống trận nện gõ ầm ầm vang dội, kèn lệnh vù vù phụ họa phía sau, không trải qua bao lâu, thanh âm bắt đầu nhỏ dần dần nhỏ lại, tiếp theo liền biến mất không thấy, tầm mắt của Nhất Minh bắt đầu khôi phục lại thanh minh, bản thân đã xuất hiện ở một cái hoàn cảnh kỳ lạ bên trong.


Khóe mắt của Nhất Minh nhịn không được run rẩy một chút, thanh âm vừa rồi hẳn là do khí linh bên trong Thiên Đài làm ra, tựa hồ còn có một chút công hiệu mê hoặc tâm thần, cho dù là ai tới đây trải qua một màn như vậy, chỉ sợ chiến ý đều sẽ dâng trào lên a!
Không giống như tưởng tượng, hắn cũng không có xuất hiện ở đấu chiến đài bên trong, mà bản thân lại xuất hiện ở trong một chiếc động phủ vô cùng rộng lớn, xung quanh cũng không có bất kỳ người nào, điều này khiến Nhất Minh nghi hoặc không thôi.

Ngay lúc hắn không biết phải làm gì thời điểm, một bên cổ liền bỗng nhiên cảm giác tê rần cả lên!
Toàn thân lông tơ trên người bắt đầu dựng đứng, Nhất Minh không nói hai lời, bản thân ngay lập tức vận dụng Quỳ Hoa Trục Nhật rời khỏi nguyên địa, thân hình thoắt một cái đã rời khỏi cách đó hơn năm trượng, cả người trượt một khoảng cách rồi mới ngẩn đầu nhìn lại, một thân ảnh chẳng biết lúc nào đã xuất hiện tại vị trí vừa nảy của hắn.

Người này toàn thân màu tối, chiếc lưỡi dài bắt đầu lè ra bên ngoài, trên tay còn cầm lấy một thanh đoản đao vô cùng sắc bén, hắn đang lấy một loại ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn lấy Nhất Minh.

Không nghĩ tới, một tên Nhân tộc lại có thể tránh thoát công kích của chính mình, không biết có bao nhiêu người đã trúng phải đòn tập kích này mà phải rời khỏi Đấu Chiến Đài, lần này e rằng gặp phải địch thủ, tên này thật là cảnh giác a!
Nhất Minh nhìn thấy tên này liền ngay lập tức nhận ra, đây chính là Yêu tộc, cả người của hắn tựa như hòa với cảnh sắc xung quanh một dạng, không thể nghi ngờ đây chính là Yêu tộc không sai vào đâu được , mà còn là loại có thể ẩn nặc loại kia.

Nếu không phải chính mình nhận ra bất thường, e rằng vừa xuất sơn đã phải trở về núi rồi a!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK