Chương 207: Viện binh chuẩn bị tới
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đông Thiên Thành bên trong, một tên võ giả trên người khoác chiến giáp nhanh chóng chạy thụt mạng về phía hạch tâm đại trận hô lớn một tiếng: “Cấp….
cấp báo!”
Tiền Bưu đang truyền lực lượng vào bên trong đại trận nghe thấy lời này cũng không khỏi quay mặt nhìn lại, mặc dù không biết cấp báo cái gì, nhưng nghe được ngữ khí này e rằng có chuyện tốt a!
“Có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả.
” thân hình của Tiền Bưu thoắt một cái đã rời khỏi hạch tâm đại trận đi ra bên ngoài, nhìn thấy một tên thanh niên thân khoác chiến giáp trên người, gương mặt không hề che giấu được sự kinh hỉ trên đó, điều này càng khiến nội tâm của Tiền Bưu gấp gáp không thôi.
“Bẩm Tiền đội trưởng, có tin tức vừa nhận được, không đến nửa ngày thời gian liền sẽ có một chi đội ngũ từ Hắc Phong sơn mạch đến đây, nghe nói là từ các gia tộc bên trong Thương Minh Thành cử đến chi viện, bọn họ yêu cầu chúng ta mau chóng tổ chức đội quân chuẩn bị cùng bọn họ phối hợp tiền hậu giáp kích, đánh cho đám Huyết Ma Đường không kịp trở tay.
” tên thanh niên ngữ khí vô cùng vui mừng hướng về phía Tiền Bưu chắp tay nói ra.
Không trách hắn kinh hỉ như thế, mấy ngày nay bọn họ đều đã gửi ra tín hiệu cầu viện, nhưng nhận lại đều là bốn chữ: “Không có khả năng!”.
Điều này khiến bọn hắn vô cùng bất đắc dĩ, không nghĩ tới đám Huyết Ma Đường này lại tổ chức tấn công trên phạm vi rộng như thế, ngay cả trung tâm thành trì như Đông Nguyên Thành cũng lâm vào vây công, thậm chí nghe nói, ngay cả Thần cảnh cường giả cũng xuất động hai vị, đây không phải bình thường chiến hỏa nữa rồi a!
Nhưng bây giờ khác rồi, tin tức vừa mới nhận được, không đến nửa ngày sẽ có viện quân từ Hắc Phong sơn mạch chạy tới Đông Thiên Thành đầu tiên, điều này làm sao không khiến bọn hắn kinh hỉ cho được.
“Tốt tốt tốt, thật mẹ nó tốt! Truyền lệnh của ta, Đông Thiên Vệ nhanh chóng tập hợp, ngươi mau chóng mang chuyện này thông báo đến toàn bộ đại quân, nửa ngày sau, theo ta giết ra ngoài!” Tiền Bưu hai mắt lóe lên từng vệt tinh quang, trầm giọng phân phó một tiếng.
“Thuộc hạ tuân mệnh!” thanh niên quỳ xuống một chân quát to một tiếng, sau đó liền quay người chấp hành nhiệm vụ.
Mà những người bên trong Đông Thiên Thành khi nghe được tin tức này, người nào người nấy đều hoan hô không thôi, bọn họ giờ khắc này hận thời gian tại sao không trôi qua nhanh một chút, để bọn họ được lao ra ngoài kia kiến công lập nghiệp a!
Ánh mắt mỗi người nhìn đám Huyết Ma Đường ngoài kia tựa như đang nhìn từng khỏa linh thạch cùng Thiên điểm đồng dạng, toàn bộ đều đang sáng lấp la lấp lánh vẫy gọi bọn họ.
…
Những tình huống xảy ra ở Đông Thiên Thành này, Nhất Minh không hề hay biết chút nào, từ đêm qua tới giờ, hắn cùng Chúc Tình đã tìm được một nơi ẩn thân khôi phục thương thế.
Những vết thương trên người Nhất Minh sau khi thông qua hấp thu Huyết Tinh Thạch, toàn bộ vết thương bên ngoài đều đã khép lại, có thể nói, nhục thân Nhất Minh hiện tại đã khôi phục bảy tám thành, nhưng nếu để hắn chém ra một đao kia, đây là điều không có khả năng sự tình.
Chưa nói tới một đao kia cắn trả cực kỳ mãnh liệt, hiện tại hắn muốn đi vào trong loại cảnh giới màu trắng đó cũng không được, Nhất Minh dùng mọi cảm ngộ cũng không cách nào để bản thân rơi vào trong trạng thái trước đó, điều này khiến hắn cười khổ không thôi.
“Xem ra ta vẫn cần phải dưỡng đao thêm a, nhưng trong thời gian hiện tại hẳn là không có cách nào dưỡng đao rồi.
” Nhất Minh nhìn thanh niên trước mắt thầm nghĩ trong lòng.
Thanh niên này mặc một thân hoa phục trên người, không phải Lữ Thanh thì còn ai vào đây, từ đêm hôm qua Lữ Thanh đã tìm tới hai người Nhất Minh, nói thật, khi nhìn thấy Nhất Minh một sát na kia, hắn còn không tin vào mắt chính mình.
Cả người Nhất Minh toàn là máu, vết thương trên người của hắn khiến ai nhìn vào cũng phải vặn vẹo cả khuôn mặt, không vì cái gì khác, các vết thương trên người tựa như bị phanh thây đồng dạng, nhục thân nức toác cả ra vô cùng dọa người.
Khi lấy lại tinh thần thời điểm, hắn mới xác định được, tên thiếu niên này chính là ma đầu Nhất Minh không sai, nếu nói như vậy, một đao kia hẳn là do người này chém ra.
Nghĩ như vậy, Lữ Thanh không khỏi rùng mình một cái!
Hắn không nghĩ tới tại đây sẽ gặp được bằng hữu trước kia, điều này khiến hắn vừa mừng vừa sợ, hỏi thăm hai người một đêm, hắn mới biết được sự tình ngày hôm qua diễn ra, biết được một đao kia chính xác là của Nhất Minh chém ra, Lữ Thanh bái phục không thôi!
Quả thật không hổ là đệ nhất tiềm long bảng, chưa đạt tới nửa bước Chân Nguyên cảnh liền có thể chém ra một đao như vậy, nếu hắn bước ra nửa bước kia, nửa bước Chân Nguyên không phải mặc cho hắn đè xuống đất ma sát?
Nhìn thấy thương thế trên người Nhất Mình nặng như vậy, hắn cứ tưởng đâu là cần rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục trở lại, nhưng ai ngờ đâu, không đầy một ngày thời gian, các vết thương đều đã khép miệng lại hoàn toàn, chỉ cần không tác động đến miệng vết thương quá mạnh, các vết thương hẳn là không có việc gì.
Đến giờ khắc này, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Lữ Thanh nhận được tin tức từ Đông Thiên Thành bên kia truyền đến, hắn mang chuyện này cáo tri cho Nhất Minh hai người, sau đó mở miệng hỏi: “Nhất Minh huynh đệ không biết có tính toán gì không?”
“Ta sẽ tham gia trận chiến này, mặc dù ta không đánh lại nửa bước Chân Nguyên, nhưng võ giả bên dưới ta một người liền có thể quét ngang.
” Nhất Minh trầm ngâm chốc lát chậm rãi nói ra.
Nghe được lời này, Lữ Thanh cùng Chúc Tình cũng không có biến hóa quá lớn, dù sao thực lực của Nhất Minh bày ở nơi này, nói thật, võ giả bên dưới không ai có thể ngăn nổi hắn một đao, trừ khi đám người kia tu luyện Địa giai công pháp cùng Huyền cấp binh khí nơi tay, nếu không thì không cách nào ngăn nổi.
“Nếu đã như vậy thì ta sẽ chờ huynh tại Đông Thiên Thành, ta đã rời đi khá lâu, hiện tại cũng nên trở về.
” Lữ Thanh chậm rãi đứng dậy gật gật đầu nói.
“Được, Đông Thiên Thành gặp lại!” Nhất Minh cũng không có cự tuyệt cái gì, hiện giờ chiến hỏa sắp nổ ra, hắn cũng không có khả năng ở tại sơn cốc này ẩn náu mãi được, chiến công ở đó, linh điểm ở đó, hắn đương nhiên là sẽ đi qua một chuyến.
Nói xong, Lữ Thanh liền hóa thành một đạo lưu quang hướng thẳng về phía Đông Thiên Thành bay đi, Nhất Minh cùng Chúc Tình đứng trước sơn cốc nhìn đạo lưu quang kia rời đi, cả hai trầm mặc không nói.
Sơn cốc này mặc dù cách Đông Thiên Thành khá xa, nếu đi bộ không ngừng nghỉ mà nói, e rằng cần một ngày thời gian mới có thể tới được, đây là đối với võ giả mà thôi, còn đối với những tu sĩ như Lữ Thanh mà nói, đoạn đường này không mất quá nhiều thời gian.
Chúc Tình nhìn sang Nhất Minh một bộ nhìn thấy quái vật bộ dáng, nói thật, từ trước tới giờ nàng còn chưa nhìn thấy ai có năng lực phục hồi kinh khủng như thế, mặc dù nói có Huyết Ti hỗ trợ khôi phục, nhưng cơ thể võ giả nào có khả năng tiếp thu lực lượng lớn như vậy trong thời gian ngắn cho được.
Tên thiếu niên này mặc dù chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng nhục thân này hoàn toàn vượt xa khỏi nhận biết của nàng a!
Nàng không khỏi chậc chậc chậc lưỡi ba cái, nhìn sang Nhất Minh cười híp mắt hỏi: “Nhất Minh huynh cũng chuẩn bị đi đến Đông Thiên Thành luôn sao?”
“Đúng vậy, Chúc cô nương dự tính thế nào?” Nhất Minh cũng không có giấu diếm cái gì, trực tiếp trả lời chính là.
“Ta sao? Ta đương nhiên là đi theo huynh rồi, không lẽ huynh định bỏ lại ta ở nơi chim không thèm ị này sao?” khóe miệng của Chúc Tình cong lên một vệt nụ cười, ánh mắt quan sát khung cảnh xung quanh nói ra.
Hai người bọn họ đi theo vách núi đến được cái sơn cốc này, xung quanh có rất nhiều cây đại thụ cao to che chắn phía trên, nửa bước Chân Nguyên cảnh muốn từ trên cao quan sát hoàn cảnh bên dưới này hoàn toàn không dễ chút nào, nếu hai người đi tiếp về phía trước, bọn họ sẽ tới được một con đường lớn mở rộng về bên trái, mà con đường này, chính xác là dẫn thẳng tới Đông Hà đạo phía trên.
“Haha, đương nhiên là ta sẽ không bỏ cô nương ở lại, Chúc cô nương không sợ chết hay sao, trận chiến này e rằng sẽ ác liệt hơn trước rất nhiều đó a!” Nhất Minh nhìn sang Chúc Tình mỉm cười nói.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Danh Sách Chương: